Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm ngâm mình trong nước ấm, hai mắt tức giận trừng anh: “Tại sao em không nói lời nào? Là vì em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, muốn cảm ơn anh đã chăm sóc em khoảng thời gian qua.”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bị cô nói đến không thể phản bác.
“Em ghét anh không phân tốt xấu rồi làm hại Mộ Thiên Sơ, anh ích kỉ ngông cuồng, trong mắt anh, ai cũng là con rối để anh giật dây, muốn thế nào thì là thế đó, nhưng em không ngốc đến mức nghe lời anh, đại nhân tổng giám đốc Cung Âu, anh quá đề cao mình rồi.”
Thời Tiểu Niệm nói, tức giận đẩy Cung Âu ra, cả người ướt đẫm từ trong suối nước nóng đứng lên, chân trần đi về phía trước, giọt nước từ người cô nhỏ xuống.
Ánh đèn chiếu lên người cô, đường nét mảnh khảnh rất uyển chuyển.
Cung Âu đứng trong nước nhìn bóng lưng cô, môi mỏng giật giật: “Này, em đi đâu?”
Âm thanh của anh có vẻ vô tội.
Mắng xong rồi đi liền?
Gì mà anh quá đề cao mình, anh vốn rất cao rồi.
“Em không muốn gặp lại anh.”
Thời Tiểu Niệm cũng không quay đầu, nổi giận đùng đùng đưa tay kéo cửa ra, quần áo ướt đẫm dán vào người cô, cô nhanh chân rời đi.
Ra cửa lớn, Thời Tiểu Niệm tỉnh táo lại, cô biết tính cách này của Cung Âu là do chướng ngại nhân cách cố chấp tạo thành, nhưng có lúc anh cố chấp, nói chuyện rất khó nghe.
Cô quay đầu nhìn cửa lớn một cái.
Cung Âu xấu tính kia không đuổi theo.
Xem ra lại bị cô mắng đến mức bối rối rồi, Thời Tiểu Niệm sờ sờ mũi, bình thường nói chuyện lớn tiếng như vậy, anh lập tức trở nên yên lặng.
Tính M cũng nặng quá đi.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, không quay đầu lại, đi lên lầu với ánh mắt khó hiểu của người giúp việc.
Thời Tiểu Niệm tắm rửa trong phòng tắm, tẩy sạch khí lạnh trên người, cảm giác không còn lãnh lẽo nữa lại làm cho cô thoải mái.
Cô mặc váy ngủ vào, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Trên tay có một vếch thương nho nhỏ.
Phải xử lý thôi.
Thời Tiểu Niệm bước ra ngoài, đến phòng y tế, môi mím chặt, không biết bây giờ Cung Âu đã nghĩ thông suốt chưa, sẽ không cố chấp cho rằng cô đùa bỡn anh nữa.
Quên đi, để anh tỉnh táo một chút.
Thời Tiểu Niệm vào phòng y tế, nữ bác sĩ thấy cô, không dám thất lễ đứng lên: “Chào Thời tiểu thư.”
“Trên tay tôi có một vết thương nhỏ, giúp tôi xử lý.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Được.” Nữ bác sĩ lập tức mời cô ngồi xuống, xử lý vết thương cho cô.
“Bên ngoài đang mưa sao?” Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
“Vâng.” Nữ bác sĩ gật đầu, bắt đầu tán gẫu: “Chuyện ngày hôm nay thật là đáng sợ, nghe nói có 20 người chết, may là Cung tiên sinh không sao.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhớ lại vẫn còn rất sợ, ngày này trải qua một cách vui vẻ.
“Nghe nói là Thời tiểu thư tìm được thiếu gia, quản gia dẫn theo nhiều người như vậy cũng không tìm được.” Nữ bác sĩ quấn băng gạc lên tay cô, nói tới chuyện này: “Sao lúc đó Thời tiểu thư nghĩ ra thiếu gia ở trong bụi cỏ?”
“Tôi cũng không biết, chắc là trực giác.”
Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Vào lúc đó, cô hoàn toàn không nghĩ được nếu tìm được xác của Cung Âu thì cô sẽ làm gì nữa, cô chỉ có niềm tin, chính là tin Cung Âu chắc chắn không chết.
Suy nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm nói một câu: “Ừ, là trực giác, trực giác tin tưởng kẻ gieo vạ ngàn năm.”
“Phù phù.” Nữ bác sĩ không nhịn được cười: “Toàn bộ Cung gia, e là chỉ có Thời tiểu thư dám phỉ nhổ Cung tiên sinh như vậy.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mỉm cười: “Cung Âu còn chưa tới băng bó vết thương sao?”
“Đã tới rồi, Cung Âu đã băng bó vết thương hơn nửa giờ trước, vết thương của Cung tiên sinh cũng không quá sâu.”
Hơn nửa giờ trước?
Đó không phải là lúc cô rời khỏi suối nước nóng sao, cô vừa đi thì Cung Âu đến xử lí vết thương, không đi tắm sao?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhíu mày.
“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư.” Một nữ giúp việc vội vội vàng vàng chạy vào, thở hồng hộc như chạy trốn, chống tường nói: “Rốt cuộc cũng tìm được cô, thì ra cô ở đây.”
“Làm sao vậy?”
Vết thương đã được xử lí tốt, Thời Tiểu Niệm đứng lên, kéo ống tay áo ngủ xuống, không hiểu nhìn nữ giúp việc kia.
“Thiếu gia vừa mắng Phong quản gia một trận, còn phạt Phong quản gia đứng, Thời tiểu thư, cô muốn đi xem không?” Nữ giúp việc lo lắng hỏi.
Trên dưới Cung gia đều rất kính yêu Phong Đức.
“Phong quản gia bị phạt đứng?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc: “Họ đang ở đâu?”
“Lầu năm.”