Tuy rằng cô và anh đã “Thân mật tới không còn khoảng cách”, nhưng cũng không thân đến mức cùng nhau tắm, lần trước anh tắm cho cô làm cô xấu hổ đến đỏ hết cả mặt.
“Em lên trên tắm.” Thời Tiểu Niệm kiên trì nói.
Cung Âu đang ở cởi áo sơ mi, nghe vậy ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, sâu thăm thẳm.
“...”
Thời Tiểu Niệm có chút sợ ánh mắt đó của anh, cái cảnh trong bụi cỏ kia đến giờ cô vẫn có chút hối hận, trong cảnh đó mà cô lại tỏ tình luôn.
Trên đời này chắc sẽ không có ai tỏ tình đến mức máu me như cô đâu.
Vừa gặp mưa to vừa gặp chuyện vừa bị thương, cùng với đôi mắt đỏ đang trừng trừng của Cung Âu, ép cô nói ra... Dù có nghĩ thế nào thì cách tỏ tình này cũng có chút ngộ ngộ.
Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên đối mặt với Cung Âu thế nào.
“Em lên trên tắm.” Thời Tiểu Niệm chỉ chỉ ngón tay lên trên.
“Không được!”
Cung Âu lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ độc tài.
“Vì sao?”
“Không thể để em rời khỏi tầm mắt anh được!” Cung Âu nói, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn một tên tù nhân chuẩn bị vượt ngục vậy
Thời Tiểu Niệm nhấp mím môi: “Tay của anh và em đều bị thương, hẳn là nên đi băng bó trước đúng không?”
“Thảo dược ở suối nước nóng đối vết thương chỉ có có lợi, không có hại.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
Thời Tiểu Niệm bỉu môi, xem ra là trốn không thoát, cô cẩn thận hỏi: “Vậy... Khi tắm anh có thể bảo đảm không đụng đến em được không?”
“Không thể!”
Cung Âu thẳng thắn trả lời.
“Vậy em không tắm nữa, em đi đây.”
Thời Tiểu Niệm xoay người định đi mở cửa, còn chưa động được tới chốt cửa, đã bị Cung Âu ôm trở lại, Cung Âu ở phía sau dùng sức ôm lấy cô, rất chặc, hạ tầm mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp ngông cuồng: “Đến chỗ của anh rồi em còn định đi đâu?”
“...”
“Em thật sự nghĩ rằng chỗ của Cung Âu anh là chỗ mà em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Cung Âu trực tiếp ném cô cô vào suối nước nóng.
“Ùm —— “
Tạo thành một âm thanh rất lớn.
Thời Tiểu Niệm nặng nề ngã vào dòng nước ấm áp, bọt nước văng lên tung tóe, cô chìm hẳn xuống sau đó lại ló đầu lên, phun ra một ngụm nước: “Phù.”
Cung Âu đứng ở phía trên, nhìn chằm chằm cô, sau đó cởi áo sơmi trên người xuống, lộ ra vóc người khỏe mạnh gợi cảm.
Thời Tiểu Niệm quay đầu đi, không nhìn, lui về một góc của suối nước nóng, đứng im tại đó, đưa lưng về phía anh.
Chỉ nghe một thanh âm vang lên, Cung Âu cũng xuống nước mất rồi.
Giây kế tiếp, cả người cô đã bị xoay sang hướng khác, Thời Tiểu Niệm tựa vào trong góc, Cung Âu đứng ở trước mặt cô.
Dòng nước chảy giữa cơ thể hai người.
Khí nóng từ từ tản ra, quanh quẩn bên hai người, mờ ám quấn quýt.
“Lặp lại những lời em đã nói bên cầu vượt một lần nữa!”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Thời Tiểu Niệm lui vào trong góc, không biết tâm trạng của hắn thế nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Em đã nói rồi, còn muốn em nói lại lần nữa sao?”
“Vậy em nói xem, bắt đầu từ khi nào thì em có thể nói chuyện lại?”
Cung Âu lạnh giọng hỏi.
“Sau khi điều trị bằng thôi miên ấy.” Có thể là do chướng ngại tâm lý của cô cũng không quá nặng, đúng bệnh hốt thuốc, tự nhiên sẽ hết thôi.
Nghe vậy, trong con ngươi Cung Âu xẹt qua một tia sắt bén, con ngươi đen kịt trừng cô: “Nói cách khác, là cách thức chữa bệnh của anh rất tốt cho em?”
“... Phải.”
Thời Tiểu Niệm thành thực gật đầu.
“Nói cách khác, người trong lòng em tin cậy nhất là anh?”
“Đúng vậy.” Nếu không, cô cũng sẽ không khỏe lại có không phải sao?
“Vậy tại sao em không trực tiếp nói với anh?” Cung Âu nắm lấy cằm của cô, trong mắt có vẻ tức giận: “Có phải em muốn để dành câu nói đầu tiên cho Mộ Thiên Sơ nghe không? Đúng không? Có phải em chỉ nhớ đến một mình anh ta không thôi, phải không?”
Cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn bóp rất đau: “Buông ra đi, không phải đâu, anh đừng nghĩ lung tung.”
“Rõ ràng là vậy.” Cung Âu nắm chặt hơn, con ngươi đen trừng cô, trên mặt có vẻ ghen ghét: “Nếu không phải, sao hôm nay em lại muốn đi gặp anh ta? Tại sao trước hôm nay cũng không nói chuyện với anh?”
“...”
“Em còn muốn gạt anh nữa sao? Trên đường trở về anh đã suy nghĩ rồi, em lại muốn đùa giỡn anh, bởi vì anh đã làm khó dễ Mộ Thiên Sơ, nên em lại đến để đùa giỡn anh, em đùa giỡn lên tình cảm của anh, làm anh xoay vòng xung quanh em!” Cung Âu trừng cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em vốn dĩ không yêu anh! Em chỉ muốn lừa dối anh thôi!”
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe anh nói những lời này cũng sắp điên mất rồi
Cố chấp cuồng thật là đáng sợ.
Lúc đầu khi anh nghĩ rằng cô yêu anh, dù cho cô làm gì, anh đều cho rằng đó là biểu hiện của việc cô yêu anh. Giờ thì hay rồi, giờ anh lại nghĩ rằng cô không yêu anh, nên dù cô có làm gì, cũng đều là đùa bỡn anh, lừa gạt anh cả.
Cô thực sự cảm thấy loại cố chấp này của anh rất phiền phức.
“Em còn muốn trêu đùa anh đến lúc nào nữa đây, có phải muốn giẫm đạp lên trái tim anh một lần, sau đó lại vá chúng lại, rồi lại giẫm đạp lên một lần nữa, đến khi anh sống không bằng chết không?” Cung Âu trừng cô, trong mắt lộ ra vẻ cố chấp đến điên cuồng: “Nói đi, lần trở về này em định làm gì? Có phải là anh ngủ với em một lần thì em lại đi ngủ với Mộ Thiên Sợ một lần? Muốn ép anh nổi điên đúng không?”
Nghe hắn nói như vậy, Thời Tiểu Niệm nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn mặt hắn: “Anh nói cái gì?”