Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau một ngày mưa rơi không dứt thì hôm nay cũng tạnh rồi.
Hôm sau.
Thời Tiểu Niệm từ trong phòng khách đi ra, cô và Cung Âu bắt đầu chia phòng ngủ từ tối qua.
Không cho anh hôn, không cho anh làm, Cung Âu vẫn nắm tay cô, dùng mấy chục cách thức nắm tay cô, mãi cho đến nửa đêm mới cho cô đi ngủ.
Thời Tiểu Niệm bị bám đến chết rồi.
Bây giờ cô mới biết thì ra nắm tay cũng có mấy chục cách thức, mười ngón đan nhau, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, dắt ngón tay cái, dắt ngón tay trỏ, dắt đầu ngón tay…
Thời Tiểu Niệm rất hận chính mình, sớm biết thì cô ngay cả nắm tay cũng không cho anh nắm.
“Chủ nhân, chào.”
Ngoài cửa, Mr Cung đứng chào cô, khom lưng.
Sáng sớm nhìn thấy Mr Cung trước cửa, tâm tình Thời Tiểu Niệm rất tốt.
Trước đây không lâu, Mr Cung bị tan nát còn khắc trong đầu Thời Tiểu Niệm, hiện tại cũng giống trận mưa lớn ngày hôm qua, sau cơn mưa trời lại sáng.
“Mr Cung, chào buổi sáng.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, tiến tới ôm anh.
Rất kì lạ, bây giờ cô ôm Mr Cung sẽ không bị đẩy ra, chắc là do Cung Âu đã cài đặt lại.
“Chủ nhân, sáng sớm phải làm gì trước tiên?” Mr Cung hỏi.
“Làm điểm tâm.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Vâng, tôi bên cạnh phụ chủ nhân.” Mr Cung cực kì tri kỉ.
Ánh mặt trời cách rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, trên giường lớn, Cung Âu nằm trên đó, mắt chưa mở, tay quen thuộc sờ soạng bên cạnh.
Trống rỗng.
Cung Âu lập tức mở mắt ra, nhíu mày nhìn chỗ bên cạnh.
Chăn bên cạnh không hề có chút nhiệt độ.
Lúc này Cung Âu mới nhớ tới anh và Thời Tiểu Niệm đã chia phòng ngủ.
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ngồi dậy.
Người phụ nữ này cho anh thời gian một tháng, để anh từ bỏ hôn nhân gia tộc, để anh đổi tính, bằng không sẽ không cho anh hôn, không cho anh ngủ chung.
Thật sự là người phụ nữ biết dằn vặt đàn ông mà.
Cung Âu hoạt động cánh tay, bước xuống giường, vào phòng tắm rửa, gương mặt tối sầm lại đi ra phòng ngủ.
Mới vừa đi ra hai bước, Cung Âu nhìn về phía phòng ngủ của cô.
Chỉ thấy trên cửa phòng dán một miếng giấy ghi nhớ hình con âu, phía trên có phim hoạt hình Bản Bút Kí.
Kí tên là Hoàn Tử, đầu một bé gái bướng bỉnh thè lưỡi.
Cung Âu hơi ngạc nhiên kéo miếng giấy xuống, nhìn chằm chằm chữ trên đó, nhìn nhiều lần.
Thì ra, đây mới là cô yêu anh.
Cô bắt đầu biểu đạt trực tiếp với anh.
Cô yêu anh.
Nghĩ tới đây, trên mặt Cung Âu từ từ hiện lên nụ cười, cầm miếng giấy bước đi, không nhấc đầu lên một chút, chăm chú nhìn miếng giấy.
Ừ, người phụ nữ của anh vẽ rất đẹp.
Người phụ nữ của anh cái gì cũng tốt.
Cung Âu đi tới nhà bếp, biểu hiện cao cao tại thượng liếc một cái, nói với nữ giúp việc đứng bên cạnh: “Cơm Thời Tiểu Niệm làm đâu?”
“Thiếu gia, tôi lập tức đi lấy.”
Nữ giúp việc lấy một mâm thức ăn ra, trên bàn bày ba cái đĩa, cái mâm, một phần cơm rang, hai phần ăn sáng.
Sao ít như vậy?
Cung Âu hơi bất mãn nhíu mày, thấy trên bàn ăn cũng dán miếng giấy vẽ hình con âu, anh kéo tới, chăm chú nhìn.
Lúc này kí tên là một chân dung nam sinh phim hoạt hình, giống kiểu tóc của hắn, ở đó thống khổ oa oa kêu đau dạ dày.
Cung Âu nhìn miếng giấy, khóe môi cong lên.
Thật đáng yêu.
Người phụ nữ của anh sao lại đáng yêu đến thế?
Thì ra đây chính là cách mà cô yêu anh, bắt đầu lo lắng anh đau dạ dày, lo lắng anh uống rượu quá độ, khống chế lượng cơm của anh.
Cung Âu cầm lấy mâm thức ăn đặt lên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm, đặt hai miếng giấy cùng nhau, vừa ăn vừa nhìn, ăn một miếng lại nhìn hai mảnh giấy, ăn một miếng nữa lại nhìn hai mảnh giấy.
Tựa như hai miếng giấy là món ăn với cơm.
Những người giúp việc yên lặng đi qua, cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn.
Xem ra tâm tình của thiếu gia hôm nay rất tốt, trên gương mặt anh tuấn còn hiện ra nét cười.
Dùng xong cơm sáng, Cung Âu đi ra ngoài, đi tới đình nghỉ ngơi ngoài rừng rậm tìm cô.
Trước đình màu trắng phong cách tây phương, Thời Tiểu Niệm mặc quần áo thể thao nhạt màu, ngồi trên ghế dài ghim đầu Hoàn Tử, Mr Cung đứng bên cạnh cô.
Cung Âu đến gần, đứng sau lưng cô.