Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 366: Chương 366: Chương 201: Cái cách cô yêu anh! 2




Cô đang dùng Mr Cung để lên mạng tìm tòi tin tức, cô muốn nghe tin tức của Thời gia.

“Có, vậy tôi bắt đầu đọc từ bình luận nóng bỏng nhất cho chủ nhân nghe.”

Mr Cung đứng đó, thân thể màu bạc sau cơn mưa sáng rỡ bên trong tỏa sáng lòe lòe: “Để chúng tôi xem tin tức Thời Địch, sau buổi họp báo Thời Địch tổ chức, mẹ Thời bị bệnh, ngày trước còn nói với thân thích chờ con gái lớn tới thăm bà, có thể đợi con gái lớn cải tà quy chính, nhưng cha Thời đi từ trong bóng tối ra, bắt đầu ăn uống, Thời Địch phụ giúp cha chuyện làm ăn Hỏa Bạo.”

Cải tà quy chính.

Chuyện làm ăn Hỏa Bạo.

Ha!

Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, cô đã bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, bị ngàn người chửi bới, cha nuôi và Thời Địch lại khoác áo người bị hại đứng lên sống tiếp.

Bọn họ không có chút hổ thẹn nào với cô sao?

“Dừng lại, đừng nói nữa.” Cung Âu ngắt lời Mr Cung, đi tới gần Thời Tiểu Niệm, ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn thấy anh, Thời Tiểu Niệm mỉm cười: “Ăn sáng xong rồi à?”

“Ừ.”

Cung Âu liếc nhìn cô một cái, đưa tay ôm cô vào lồng ngực.

Thời Tiểu Niệm không chống cự, nhu thuận dựa vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay khí trời rất tốt.”

Rốt cuộc không mưa to nữa rồi.

Cô nói không quá quan trọng, anh cũng không dự định dễ dàng buông tha cô: “Tại sao còn muốn nghe tin tức của Thời gia? Em còn quan tâm bọn họ?”

“Nếu em nói, em hận bọn họ, có phải không nên không?”

Thời Tiểu Niệm dựa vào bờ vai anh, thấp giọng hỏi.

Cung Âu có chút bất ngờ, anh cho rằng cô còn băn khoăn người một nhà với Thời gia.

“Bọn họ đạp trên thân thể em mà sống được, sống trong hào quang như thế, em thật sự rất không cam tâm.” Thời Tiểu Niệm dựa vai anh, ánh mắt lãnh đạm: “Nhưng dù sao bọn họ cũng nuôi em nhiều năm như vậy, em không cam lòng hận như thế là đúng.”

“Cung Âu, có phải em có vấn đề không? Em đã làm gì sai sao? Bằng không, tại sao bọn họ đều không giúp em? Tất cả đều nhắm vào em?” Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng người, nhìn Cung Âu, rất không hiểu: “Sau khi đổ tội cho em như thế, bọn họ còn có thể sống quang minh chính đại, yên tâm thoải mái như vậy, có phải em có vấn đề không?”

Cô thật sự quá vô vọng.

Nhiều người nói cô có mưu đồ xấu, mẹ nuôi luôn lương thiện cũng bắt đầu mắng cô.

“Dừng!”

Cung Âu nâng mặt cô, con ngươi đen nhìn kĩ cô: “Nghe đây, em không sai, coi như toàn bộ thế giới nhắm vào em, cũng không chứng tỏ là em sai.”

“Nhưng mà...”

“Thời điểm tất cả mọi người đều nhằm vào em, còn có anh ở đây.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô: “Anh tin em, dù em giết người trước mặt anh, chỉ cần em nói, anh cũng tin em không giết.”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn anh.

Lời nói này của anh quá mức kì lạ, rất không logic, nhưng cô lại xúc động: “Anh thật sự đồng ý lựa chọn tin tưởng em?”

“Anh tin em.”

Cung Âu nâng mặt cô, từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, vô cùng kiên định.

“Vậy em và Mộ Thiên Sơ trong lúc đó.”

“Anh tin em.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, tiếng nói trầm thấp: “Anh tin em trong sạch, anh tin em chỉ thích một mình anh.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đón nhận tầm mắt của anh: “Vậy anh không muốn nhắm vào Mộ Thiên Sơ? Anh ấy đã không còn gì cả, anh ấy nên có tương lai tốt hơn chứ không phải bị em liên lụy.”

Nghe nói thế, sắc mặt Cung Âu lạnh đi, trong mắt xẹt qua một tia ghen tuông, buông tay, dựa vào ghế tựa nói: “Chỉ cần em không gặp mặt hắn, anh có thể mở ra một con đường.”

Bây giờ cô yêu anh.

Anh có thể bỏ qua cho Mộ Thiên Sơ.

“Thật sự sẽ không chặn tin tức để em không biết gì chứ?” Thời Tiểu Niệm hỏi, anh có tiền sự nha.

“Dài dòng, đã nói không sẽ không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.