Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh giúp cô báo thù nhà họ Thời.
“Anh muốn làm gì?” Thời Tiểu Niệm có chút căng thẳng mà hỏi.
“Sao, sợ anh giết chết họ?” Cung Âu nhìn cô, dùng tay bóp chặt gương mặt của cô: “Em không sai, sai là bọn họ, bọn họ ăn nói bậy bạ, thiếu chút nữa là làm cho em trở thành người câm rồi!”
Thời Tiểu Niệm cắn môi, hỏi: “Vậy anh định làm gì?”
“Ăn miếng trả miếng, cô ta hắt bao nhiêu nước dơ lên người em, anh sẽ hắt lại cô ấy gấp trăm lần!” Cung Âu nói.
“Hóa ra là như vậy!”
Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm có chút thất vọng mà rũ xuống.
“Sao vậy? Dường như em rất thất vọng?”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
“Không có mà!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, cũng không nói gì nữa, nói sang đề tài khác: “Thời tiết hôm nay cũng không tệ, thích hợp cho việc đi dạo.”
Không phải cô phản đối việc anh ăn miếng trả miếng, chẳng qua cô cho là trước hết, anh sẽ nghĩ cách làm trong sạch thay cho cô.
Nhưng mà thử nghĩ, tình hình bây giờ, cho dù là Thời Địch bị chỉnh đến đáng thương hơn nữa, cô cũng không thể trong sạch nữa rồi, môi hồng răng trắng, cô có thể lấy cái gì để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân đây?
Cung Âu cũng hiểu rõ, bất kỳ ai cũng không thể trả lại sự trong sạch cho cô.
Cho nên, anh chỉ có thể trả thù.
“Được, vậy chúng ta đi!”
Cung Âu đứng dậy kéo cánh tay của cô.
“Á? Chúng ta đi đâu?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.
“Không phải hôm qua em nói sẽ cho anh sự ngạc nhiên sao, bây giờ đưa anh đi xem sự ngạc nhiên đó.” Cung Âu nói.
“...”
Đúng rồi!
Thiếu chút nữa là quên việc này rồi.
Sự ngạc nhiên đến mừng rỡ, trải qua một trận mưa lớn, sợ là sự kinh ngạc này đã...
Vài chiếc xe sang trọng đang chậm rãi chạy lên đỉnh núi Tuyết Sơn, xa xa, Thời Tiểu Niệm đã nhìn thấy cây đại thụ trên đỉnh núi.
Xe từ từ dừng lại.
Thời Tiểu Niệm mở cửa bước xuống xe đầu tiên, nhìn về phía trước, đúng là không ngoài dự đoán, tấm rèm lớn cô dùng để trang trí lúc này đã nhăn nhúm mà nằm trên mặt đất, loang lổ vết bùn đất, những chấm màu phía trước xe cũng bị bết dính lại.
Nhìn thấy ngọn đèn nhỏ và những vật trang trí trên cây đại thụ hơn phân nửa đều bị rơi xuống đất.
Cảnh tượng này có thể dùng câu vô cùng thê thảm để hình dung.
Thời Tiểu Niệm nghe thấy từ phía sau truyền đến một hơi thở nhè nhẹ.
Cô lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đang đứng ở đó, trên gương mặt không có biểu cảm gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm về cây đại thụ, lại nhìn tấm rèm trên trên mặt đất, sau đó nhìn về phía cô: “Thời Tiểu Niệm, đây là sự kinh ngạc mà em dành cho anh?”
“À, ban đầu nó không phải là như thế.”
Thời Tiểu Niệm bất lực giải thích.
“Lần đầu tiên em tặng quà cho anh là một quả dưa hấu to, lần đầu em tặng cho anh sự kinh ngạc là mảnh vải trên đất.” Cung Âu nhìn cô, cố gắng kéo ra nụ cười giả tạo: “Anh thật sự rất kinh ngạc!”
Cô được lắm!
Từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng nhận được sự kinh ngạc đặc biệt như thế.
“...”
Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách mà nhìn anh, nói: “Tranh này em vẽ rất lâu rồi, ai biết được đột nhiên lại có mưa lớn như vậy chứ!”
“Anh không nhận lời giải thích!”
Cung Âu trầm mặt xuống, đứng trên đỉnh núi hờ hững nói.
“Vậy phải làm sao?” Thời Tiểu Niệm đối với sự kinh ngạc của mình rất không hài lòng, liền nói: “Như thế này là được, em trang trí lại lần nữa, vẽ lại lần nữa, được chưa?”
Cung Âu đến gần cô, dùng sức nắm lấy tay cô, đôi mắt đen bất cần đời chăm chú nhìn cô: “Cả người của em là của anh, đôi tay này là của anh, em dựa vào đâu mà để cho nó vất vả hả?”
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác: “Vậy anh muốn thế nào?”
Làm lại một lần nữa cũng không được, nhưng anh cũng không hài lòng khi nhận được “Sự kinh ngạc” trên mặt đất này, cô còn thể làm gì nữa?
“Hôn anh một cái, anh cũng xem như là đã nhận được một phần kinh ngạc không nhận được kia.”
Cung Âu nói.
“Chỉ như thế?” Thời Tiểu Niệm bất ngờ, chỉ muốn hôn một cái là được rồi?
“Hôn đến khi anh hài lòng mới thôi.”
Cung Âu nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm xẹt qua một tia xảo quyệt.
“...”
Cô biết không dễ dàng mà bỏ qua cho cô như thế đâu: “Như thế nào mới tính là hôn đến khi hài lòng?”
“Em thử trước rồi hãy nói!” Cung Âu đưa tay nới lỏng một chiếc nút trên cổ áo, gương mặt đầy kiêu ngạo, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Một tháng không để anh hôn.
Không còn cách nào nữa, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nhón chân hôn nhẹ vào môi anh, sau đó lùi về sau, còn chưa đứng vững, cả người cô đã bị Cung Âu cưỡng ép kéo lại, đôi môi như lửa nóng của Cung Âu lập tức phủ xuống, chặn lại tiếng kêu từ miệng của cô, kiêu ngạo nói: “Làm sao mới tính là hôn đến hài lòng, đương nhiên là hôn đến khi trời đất mù mịt rồi!”
Nói xong, Cung Âu ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, dùng sức mà hôn lên môi cô, điên cuồng, loạn trí.
Vậy thì anh sẽ để cho cô chủ động đến hôn anh, kiểu hôn này có thể có chút khó khăn.