Trên đỉnh núi, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm hôn mãnh liệt, cho đến khi không thở nổi.
Nhóm vệ sĩ đứng xung quanh, mọi người đều rất chuyên nghiệp mà xoay người đưa lưng về phía họ.
Ánh mặt trời trên đỉnh núi cũng vì thế mà nồng nhiệt hơn so với dưới chân núi, tia nắng nồng nhiệt chiếu rọi lên đôi nam nữ đang ôm hôn.
Từ trên đỉnh núi đi xuống, môi của Thời Tiểu Niệm đã sưng lên, cô ngồi trên xe dùng tay che miệng lại, bây giờ môi của cô thật sự vô cùng xấu xí.
Cô có chút tức giận mà nhìn về phía Cung Âu đang đắc ý bên cạnh: “Anh không thể dịu dàng một chút sao? Đó là anh đang hôn hay là đang cắn vậy?”
Bây giờ cô sờ môi cũng có chút đau.
Nào có kiểu hôn như anh, môi của cô cũng bị anh cắn sưng rồi.
“Một tháng lâu như thế, anh chỉ tìm cơ hội để hôn em một chút, tốt nhất là có thể trả hết nụ hôn trong một tháng kia!” Cung Âu nhìn cô, hài lòng mà dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi mình.
Trên môi anh đều là hương thơm của cô.
Anh thích loại cảm giác này.
Thời Tiểu Niệm không còn lời nào để nói với anh, cả người bị Cung Âu kéo vào trong lòng, cô mở miệng nói: “Không được ôm em, chỉ có thể nắm tay.”
“Đây không phải là ôm, đây là xe chạy không được tốt, em tự mình đụng vào ngực anh!” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm khó chịu: “Rõ ràng xe này chạy rất vững!”
Anh trừng mắt nhìn cô không nói gì nữa.
Tài xế ngồi ở phía trên nghe thấy, lập tức bắt đầu lái xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cung Âu hài lòng nhếch môi.
Anh nuôi một đám người cũng không tệ lắm!
Xe lắc lư vô cùng mạnh, Cung Âu ngồi ở đó như ngọn núi bất động, Thời Tiểu Niệm cũng không có bản lĩnh như anh, ngồi trên xe bắt đầu nghiêng trái ngã phải, liên tục đụng vào lồng ngực của Cung Âu.
Cung Âu không đứng đắn nói: “Xem đi, là em đụng vào anh!”
“Em không có...”
Thời Tiểu Niệm tức giận, cả người cũng ngả nghiêng trên xe, lại chạm vào người của Cung Âu.
Cung Âu đưa tay ôm cô: “Được rồi, em không ngừng ôm lấy anh như thế, anh cũng miễn cưỡng mà nhận vậy.”
Nói xong, Cung Âu liền ôm cô thật chặt, dáng vẻ còn như rất gượng ép bản thân.
“...”
Chiếm được lợi mà còn khoe mẽ.
Thời Tiểu Niệm muốn giãy giụa, bị Cung Âu ôm thật chặt, cô dựa vào ngực anh, có thể nghe thấy được nhịp tim của anh đập thật mạnh, nhịp đập rất nhanh, cô cũng như vậy.
Giãy giụa một hồi, Thời Tiểu Niệm cũng không giãy giụa nữa, yên lặng mà dựa vào lòng anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của anh, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Thực ra, cô cũng nguyện ý ôm anh.
Chẳng qua vẫn còn chưa quen với kiểu tranh cãi ngang ngược của anh.
Xe chạy vào trong thành phố, từ từ dừng lại bên đường.
Thời Tiểu Niệm đang dựa vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trước mặt cũng không phải là tín hiệu đèn, có chút kỳ lạ hỏi anh: “Sao đột nhiên lại dừng ở đây?”
Không trờ về lâu đài Đế Quốc sao?
Cung Âu ôm cô, cúi mắt nhìn về phía cô, môi khẽ nhếch: “Tặng em một món quà!”
“Quà?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, bỗng quay đầu nhìn về nơi ồn ào ở bên ngoài.
Cô ngồi thẳng dậy từ trong lòng của Cung Âu, nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ nhìn thấy xe của bọn họ đang dừng trước một cửa hàng bán các mặt hàng xa xỉ, một nhóm người từ trong cửa lớn tràn ra, mỗi người đều giơ một chiếc máy quay, thẻ phòng viên bay bay trước ngực.
Phóng viên?
Ngay sau đó lại có một nhóm người trẻ tuổi đang giơ các tấm bảng từ trong đó tràn ra, Thời Tiểu Niệm nhìn những tấm bản màu sắc rực rỡ kia, trên đó viết....
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm cũng hiểu được lờ mờ là việc gì, Thời Địch đang có hoạt động trong cửa hàng tổng hợp này, cho nên xung quanh vô cùng ồn ào, biển người chen chúc.
Chỉ một lát sau, giọng nói ở bên ngoài bắt đầu lớn dần lên, càng ngày càng vang vọng.
Sau đó liền thấy có một nhóm vệ sĩ lao ra, ngăn phóng viên và nhóm hâm mộ cuồng nhiệt làm ra một con đường, cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy từ phía trong đi ra.
Cô mang giày cao gót, mặc một chiếc đầm hở vai đầy gợi cảm, trên cổ và trên cổ tay đều đeo trang sức quý giá sáng chói, dưới ánh mặt trới vô cùng lấp lánh, mái tóc xoăn thời thượng, nét mặt vui vẻ.
Không phải Thời Địch thì còn có thể là ai.
Thời Địch vừa tháo kính mát vừa chào hỏi mọi người, còn dịu dàng bảo vệ sĩ đừng làm đau người hâm mộ, làm cho người hâm mộ ở đó liên tục kêu gào.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, yên lặng nhìn: “Đưa em đến xem cảnh này làm gì?”
Nhìn Thời Địch giẫm đạp lên người của cô mà sống tốt như vậy.
Cô không muốn xem nữa!