Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 370: Chương 370: Chương 203: Trả lại họ thay em gấp trăm ngàn lần 2




Lần này, Thời Tiểu Niệm cũng không chống lại, dựa vào anh, yên lặng dựa vào, sau đó cô phát hiện xe không có chạy về lâu đài Đế Quốc.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta về tổng công ty xử lý chút việc.”. Cung Âu ôm cô nói.

“Được!”

Thời Tiểu Niệm hạ thật thấp giọng nói, cũng không dị nghị gì, ngoan ngoãn dựa vào lòng của anh, đột nhiên lại nói “Mấy ngày nay, có phải anh đã bỏ rất nhiều việc của công ty không?”

Trước đó mặc dù 24 giờ anh đều ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn xử lý việc của công ty, bình thường cũng sẽ đến công ty.

Nhưng từ khi mang cô từ hầm giữ xe trở về, đến bây giờ, cô đều không thấy anh làm việc, mỗi ngày anh đều quay xung quanh cô.

“Em còn biết sao?” Cung Âu đưa tay nhéo mũi cô, “Có biết anh vì em đã mất đi không ít tiền không? Em phải bồi thường cho anh thế nào đây?”

“Anh có nhiều tiền như thế rồi, mất đi một chút tiền có sao đâu.”

Thời Tiểu Niệm thì thầm một tiếng.

“Ai chê tiền nhiều?” Cung Âu nói.

“Người trên thế giới đều chê anh nhiều tiền.”

Thời Tiểu Niệm nói, anh được gọi là người đàn ông có nhiều tiền nhất thế giới, còn không xấu hổ mà nói với cô ai chê tiền nhiều.

“Người trên thế giới đều chê, cũng không cho phép em chê!” Cung Âu hạ tầm mắt nhìn chằm chằm vào người con gái trong lòng, “Anh phải dùng tiền này để chăm sóc em!”

“Tôi không cần dùng nhiều tiền như thế, hơn nữa công việc bình thường của tôi cũng có thể tự nuôi mình.”

Thời Tiểu Niệm, trải qua một kỳ thủy triều, cô cũng muốn bắt đầu làm quay về làm việc.

“Công việc của em, cả đời cũng không thể mua nổi chiếc váy anh mua cho em.”

Lời chế giễu trần trụi nhất.

“...”

Thời Tiểu Niệm nói không lại anh, cũng không nói nữa.

Dừng xe trước cửa cao áo N.E vĩ đại, rất nhanh tài xế liền xuống, cung kính mà mở cửa xe cho cô “Cô Thời!”

Rõ ràng là mở cửa xe cho cô trước.

Xem ra là Cung Âu đã dặn dò gì đó với cấp dười rồi.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang Cung Âu, mỉm cười nói “Có thể để cho em ở đây đợi anh hay không?”

“Tại sao?”

Ánh mắt của Cung Âu âm thầm nhìn cô.

“Em...” Thời Tiểu Niệm muốn tìm ra một lý do, nghĩ đến việc anh suy nghĩ 24 giờ đều muốn dính lấy cô, bỏ đi, “Em với anh cùng lên thôi!”

“Ừ!” Cung Âu gật đầu, hài lòng mà vỗ vỗ đầu cô.

Thời Tiểu Niệm xuống xe đầu tiên, lại bị Cung Âu nắm tay dẫn vào, bước vào cửa cao ốc, tim của Thời Tiểu Niệm liền co quắp lại.

Mặc dù đã vượt qua trở ngại về mặt tâm lý, nhưng ngoại trừ ở trong lâu đài Đế Quốc, như thế nào thì cô cũng không muốn tiếp xúc với người bên ngoài.

Cô ghét loại ánh mắt đó, hơn nữa, cũng sợ loại ánh mắt đó.

Cố lên, Thời Tiểu Niệm.

Coi như nếu gặp lại loại ánh mắt đó, cô cũng không sợ hãi nữa, cô không làm gì sai cả, cô cũng không cần phải khom lưng, cô cũng không muốn để cho Cung Âu nhìn thấy bộ dạng vô dụng của cô.

Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm thở một hơi dài, nắm ngón tay thon dài của Cung Âu.

Cảm nhận được cô dùng sức, Cung Âu quay đầu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn anh cười.

“...”

Cô lại cười với anh.

Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười của cô, trong lúc nhất thời liền si mê, ánh mắt nhíu lại, bỗng cảm thấy hô hấp không thông, anh lập tức quay đầu đi, nắm tay cô đi về phía trước.

“ Cung tổng!”

Trên đường đi nhân viên không ngừng cúi đầu chào Cung Âu, mỗi người đều nhìn sang Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở phía sau bọn họ, trong lòng vẫn có chút không yên, nhưng rất nhanh, cô phát hiện những nhân viên đó không có ánh mắt khác thường khi nhìn cô.

Giống như tất cả mọi người đều chưa nhìn thấy tin tức bát quái vậy.

Sao kỳ lạ vậy?

Lúc bắt đầu Thời Tiểu Niệm còn tưởng rằng là khác lạ, nhưng đi hết con đường thật dài, cô mới phát hiện thái độ của tất cả mọi người đều như nhau, đều cung kính lễ độ.

Thời Tiểu Niệm không nhịn được khẽ hỏi Cung Âu “Có phải anh đã làm gì rồi không?”

“Sao?”

Cung Âu hạ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

“Không sao cả?”

Thời Tiểu Niệm nghĩ, mỉm cười lắc đầu, vấn đề này thật không cần thiết để hỏi, trừ Cung Âu, còn ai có thể làm cho mọi người nhìn cô hòa nhã như thế.

“Người phụ nữ của Cung Âu anh, ai dám xem thường!”

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Cung Âu nói, giọng nói bá đạo mà tùy ý.

“...”

Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, chỉ âm thầm thở phào.

Cho dù là Cung Âu ra lệnh cho mọi người đối xử bình thường với cô, cũng không nhìn thấy ánh mắt khác thường trong tưởng tượng, cô nhẹ nhõm không ít. Cô và Cung Âu dến phòng làm việc của tổng giám đốc, Thời Tiểu Niệm là lần đầu tiên nhìn thấy phòng làm việc có diện tích bằng một thao trường như thế.

“Tổng giám đốc, mọi người đều đã dến phòng họp, đang chờ tổng giám đốc.”

Thư ký đi đến, đi ra phía sau bọn họ báo cáo.

“Biết rồi!”. Cung Âu hờ hững nói, khi ánh mắt lướt nhanh qua Thời Tiểu Niệm, ánh mắt mạnh mẽ có một chút nuông chiều, anh xoa xoa đầu cô: “Em ở đây chờ anh một lát, anh họp xong sẽ trở lại.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.