Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hơn nữa ngài Cung là nhân vật như thế nào, kết hôn với anh ta là vạn người soi. Tiểu niệm, chị không phải nói là em không tốt, nhưng nhà họ Cung làm sao có thể thông báo ra bên ngoài là cưới một cô gái là họa sĩ truyện tranh, hơn nữa người này còn dính tin tiêu cực.” Hạ Vũ nói: “Em xem hoàng tử nước Anh mặc dù lấy người bình thường, nhưng học thức của vị Công nương kia cũng vượt qua người bình thường, không có tin tức không tốt nào.”
“...”
Thời Tiểu Niệm lắng nghe.
Hạ Vũ nhìn cô dè dặt: “Tiểu Niệm, Chị nói những điều này có phải em không thích nghe không?”
Bạn bè là như vậy, thỉnh thoảng sẽ nói những điều bạn không thích nghe, nhưng lại làm bạn tỉnh ngộ.
“Thực ra em cũng biết điều này không có nhiều khả năng thực hiện được.” Thời Tiểu Niệm cười khổ.
“Vậy em...”
“Em không kiềm chế được bản thân, biên tập Hạ, em thật sự đã yêu anh ấy rồi, anh ấy đối xử tốt với em, làm em quên hết mọi thứ bên ngoài.” Nụ cười của Thời Tiểu Niệm rất chua chát.
“Em muốn ở bên ngoài với ngài Âu? Tình nhân?” Hạ Vũ hỏi, trong ánh mắt không có sự khinh thường, chỉ có đồng cảm.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Em cho chúng em thời gian một tháng, nếu anh ấy không thể hủy được buổi đính hôn, chúng em sẽ chia tay. Em biết kết cục căn bản đã định trước, nhưng em nghĩ, như thế này ít nhất em vẫn còn một tháng, không phải sao?”
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn cô: “Hóa ra em dùng một tháng này biến thành một tháng sống chung cuối cùng của các em.”
Hạ Vũ đã hiểu rõ.
Thời Tiểu Niệm không phải không hiểu, cô hiểu rõ hơn ai hết khoảng cách giữa cô và Cung Âu, nhưng vẫn yêu anh ta.
“Mọi người vẫn luôn tuyên truyền con người bình đẳng, nhưng trên thế giới này, làm sao con người có thể thật sự bình đẳng.” Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Quy tắc bám vào kẻ quyền quý, em hiểu.”
“Tiểu Niệm...”
“Em không sao, em có thể cố gắng bước đến hôm nay em đã rất vui rồi, sau hôm nay sẽ biến thành dạng gì, em cũng không muốn nghĩ, em chỉ muốn quý trọng lúc này.” Thời Tiểu Niệm nâng ly nước lên.
“Quý trọng lúc này.”
Hạ Vũ cũng nâng ly nước lên cụng ly với cô, mắt lộ ra chút ẩm ướt.
Cô cảm thấy dù thế nào, Thời Tiểu Niệm cũng lấy tuyệt vọng làm ngọt ngào mà sống.
....
Từ quán lẩu đi ra, anh Lý đã chờ ở ngoài, cả người Hạ Vũ đầy mùi lẩu lao vào trong xe.
Đêm lạnh như nước.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên đường vẫy tay với bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Thặt ra cô rất hâm mộ tình cảm của Hạ Vũ và anh Lý, bình thường, ổn định, không cần phải suy nghĩ vấn đề ai xứng với ai, ai không xứng với ai.
Muốn chồng tới đón, Hạ Vũ gọi một cuộc điện thoại, anh Lý lập tức đến ngay, một chút cũng không chần chừ.
Thời Tiểu Niệm đeo mắt kính, đứng ở đầu đường chờ xe.
Đang là ban đêm nhộn nhịp nhất, lại chẳng có chiếc taxi nào.
Cô chỉ có thể đi về phía trước, vừa đi vừa chờ taxi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn giày cao gót trên chân bị trẹo, nhíu mày, sớm biết như vậy đã không mang giày cao gót, đi bộ mệt quá.
Cô tiếp tục đi về phía trước, chân còn bị trẹo, nhìn xung quanh, vẫn không có chiếc taxi nào.
Thực sự cô đã ở trong nhà quá lâu sao, cô nhớ đoạn đường này hẳn là phải có xe taxi chứ.
“...”
Thời Tiểu Niệm kiễng chân mình lên, đưa tay xoa xoa mắt cá chân, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, trong điện thoại một cuộc gọi nhỡ cũng không có, cũng không có tin nhắn.
Bọn họ, nói thế nào thì cũng là đang yêu thử, Cung Âu lại là người đàn ông chuyên chế dính người như thế, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Đột nhiên anh ấy lại cho cô không gian hào phóng như vậy, dường như cô cũng không vui lắm.
Trong lòng cô thầm mắng sự mâu thuẫn của chính mình, sau đó lấy điện thoại di động tìm ban đồ, tìm đường xung quanh, hình như gần đây vừa mới xây một trạm tàu điện ngầm.
Thời Tiểu Niệm khập khễnh men theo ven đường đi về phía trước.
Đột nhiên, có ánh đèn chiếu vào người cô, cô không chú ý, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, cho đến khi ánh đèn kia nhấp nháy trên người cô, cô mới quay đầu nhìn lại.
Cô bị chói mắt, chỉ thấp thoáng nhìn thấy là một chiếc taxi.
Thật tốt quá.
Không cần khập khễnh chạy đến tàu điện ngầm.
Thời Tiểu Niệm vẫy tay, taxi dừng lại bên cạnh cô, cô kéo cửa sau chui vào, ngồi xuống: “Bác tài, làm phiền chạy đến lâu đài Đế Quốc đường An Bình ở ngoại ô.”
Nói xong địa chỉ, Thẩm Ngôn tắt máy điện thoại.
Không có điện thoại của Cung Âu?
Mặc dù anh ấy không gọi điện thoại cho cô, nhưng với tính cách của anh, đoán chừng lúc này cũng đang ở nhà khó chịu đến đứt ruột đứt gan, nhưng bởi vì cô muốn anh thay đổi tính tình, anh mới cứng rắn mà chống đỡ thôi.
Gọi điện thoại thôi.