Thời Tiểu Niệm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Cung Âu, đưa điện thoại đến gần bên tai.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong khoang xe đang yên tĩnh, đến từ vị trí của tài xế.
“...”
Thời Tiểu Niệm sững sốt, ngơ ngác ngước mắt nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một bóng dáng không thể nào quen thuộc hơn nữa, cô kinh ngạc lấy tay che miệng, không tin mà trợn to hai mắt.
“Tiểu thư, xin cô nói lại địa chỉ.”
Giọng nói trầm thấp đầy lôi cuốn vang lên, tài xế từ từ quay đầu nhìn về phía cô, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt anh tuấn, đôi mày vô cùng rậm, sóng mũi thẳng, đôi môi cong đầy quyến rũ, cười cười nhìn cô.
Không phải Cung Âu thì là ai.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, tay che kín môi.
Cung Âu ngồi ở ghế tài xế nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm dường như muốn hút hết linh hồn của cô.
“Sao anh lại ở đây?”
Rất lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới hết kinh ngạc đặt câu hỏi.
“Có người không muốn anh đợi, lại không muốn anh đến đón, chỉ chịu gọi xe về, vậy thì anh để em gọi xe!” Cánh tay đẹp đẽ của Cung Âu đặt trên tay lái, giọng nói có chút bất cần: “Xe này có hài lòng không?”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.
Bởi vì cô thuận miệng nói muốn gọi xe về, anh thật sự lái một chiếc taxi đến chở cô về?
“Có phải rất cảm động không?” Cung Âu vô cùng đắc ý hỏi, bày ra bộ dáng lái xe vô cùng đẹp.
“Quả nhiên cường hào làm cảm động cũng vô cùng phong cách.” Thời Tiểu Niệm nói thẳng.
“Anh là cường hào?”
Vẻ mặt của Cung Âu dần trở nên u ám, không vui trừng mắt nhìn cô: “Anh quyền cao chức trọng chạy đến làm tài xế taxi cho em, em còn nói anh là cường hào?”
Không có một chút cảm động.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt của anh, nhếch môi, sau đó thành thật nói: “Em rất cảm động!”
“Hừ. Nói muộn rồi, vô dụng!” Cung Âu hừ một tiếng: “Xuống xe! Em xuống xe!”
Tổng giám đốc Cung khó chịu rồi.
Thời Tiểu Niệm thấy vậy nghiêng người về phía trước: “Anh không thể không chở, không chở em có thể kiện anh!”
“Không phải anh là cường hào sao? Anh mua công ty taxi, em gửi đơn cũng không có người giải quyết cho em!” Cung Âu phát huy đặc tính của cường hào, bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Xuống xe!”
Anh hao hơi phí sức chạy đến làm tài xế riêng cho cô, ngược lại, cô lại phê bình anh là cường hào.
“Anh là cường hào, không thiếu tiền.”
“Vậy anh thiếu cái gì?”
“Cái gì cũng không thiếu, xuống xe! Mau xuống xe cho anh!”
Cung Âu nắm vô lăng, vẻ mặt khó chịu.
“Vậy không biết bác tài anh có thiếu nụ hôn của bạn gái không?” Thời Tiểu Niệm cười hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu sáng lên, sâu thẳm, cổ họng có chút thắt chặt, từ từ quay đầu, bán tín bán nghi mà nhìn cô: “Thật sao?”
“Vậy anh có chở em về không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Cũng coi như em thức thời, ngồi cho vững!”
Cung Âu nói, nắm cần số, gạt cần chạy về phía trước.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế sau xoa xoa cái chân đau của mình, bỗng, cô cảm giác được điều gì đó, nhìn về phía sau.
Chỉ nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng nhất trên thế giới đang chạy ở phía sau bọn họ, là xe của Cung Âu.
Được rồi.
Thế giới của người có tiền chính là như thế, tổng giám đốc lái taxi chở cô, phía sau là một dàn xe hàng chục triệu theo sau.
“Chân trẹo rất nghiêm trọng?”
Cung Âu từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi, trong mắt có chút đau lòng.
“Tàm tạm, chút chút, có hơi sưng.”
Thời Tiểu Niệm nói, xoa nhẹ mắc cá chân.
“Đáng đời, ai bảo em ở trong đó để anh đợi lâu như vậy, chạy loạn cái gì chứ!” Cung Âu lạnh lùng nói, anh chỉ chạy xe qua thử, cô đã chạy một đoạn đường xa như vậy, còn bị trẹo chân.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía sau: “Làm sao em biết anh sẽ đến đón em.”
Cô cũng không phải thần.
“Nói nhảm! Anh sẽ để em một mình gọi xe lạ về nhà? Ai biết được tài xế đó là nam hay nữ, là đồng tính luyến ái hay là dị tính luyến ái! Là biến thái hay là phụ nữ điên cuồng?” Cung Âu cây ngay không sợ chết đứng nói, làm sao anh có thể để cho cô dùng cách như thế này mà về nhà.
Lại nữa.
“Anh cũng quá khoa trương rồi, theo như lời anh nói, tất cả phụ nữ đều không nên ra ngoài nữa.” Thời Tiểu Niệm xoa xoa chân mình, nói.
“Chuyện của các cô ta liên quan gì đến anh! Anh quản em là được rồi.”
Cung Âu nói.
“...”
“Thời Tiểu Niệm em nhớ kỹ cho anh, sau này đừng có chạy loạn một mình, ở đó chờ anh, anh nhất định sẽ đến đón em.” Cung Âu nói, giọng điệu bá đạo.
Nghe vậy, trong ánh mắt của Thời Tiểu Niệm có chút xúc động: “Dù cho anh đang ở đâu, anh cũng sẽ đến đón em sao?”
“Ừ!”
Cung Âu trả lời một tiếng.
“...”