Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Là vậy sao?
Hắn còn vô liêm sỉ nói như vậy?
Thời Tiểu Niệm ngồi đằng sau, buồn bực không chịu nổi: “Thì ra trong mắt anh em chỉ là một con chó, anh như vậy là không tôn trọng người khác, anh có hiểu không hả?”
Coi cô là chó.
Cung Âu đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn bộ dáng tức giận của cô, trầm giọng, “Trước kia em nuôi rất nhiều chó.”
“Anh không yêu người ta lại đi nuôi chó?”
Thời Tiểu Niệm thốt ra, cố ý kích thích hắn, ai bảo ai đó xem cô là chó, đổi lại là ai cũng không muốn nghe như vậy.
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, “Mấy con chó kia anh để chúng không ra ngoài cắn loạn, nói muốn đi loạn anh mua cho nó sợi xích, nhưng chưa kịp đeo thì nó đã bị xe đụng chết rồi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Hắn đang nói chuyện cũ sao? Câu chuyện xưa về nuôi chó mà bi thương sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, đột nhiên không biết nên nói cái gì, Cung Âu giận dỗi nói: “Em giống như con chó kia vậy, không cho em đi em lại muốn đi, kết quả vết thương chồng chất! Cuối cùng còn không phải anh mang em trở về hay sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng, yếu ớt nhìn hắn.
Con chó của hắn nuôi bị xe đụng, cho nên trong lòng sợ hãi, biết cô rời khỏi hắn, hắn liền cảm thấy tức giận, thậm chí ngay cả việc đeo vòng chó cho cô cũng nói ra?
“Em nói em không phải ngu ngốc giống con chó kia sao? Đặt bên cạnh Cung Âu anh còn muốn chạy!” Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Anh có tình cảm tốt với con chó kia đúng không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, cả người hơi nghiêng về phía trước: “Nó tên là gì?”
Cung Âu là tên bá đạo, vô lý nhưng động tới chuyện tình cảm vẫn luôn bỏ ra rất nhiều, chỉ một con chó bị đâm chết mà hắn còn khổ sở như vậy.
“Không nói cho em biết.”
Cung Âu lạnh lùng thốt ra.
Thời Tiểu Niệm mím môi, “Anh không cho em rời đi là vì sự em bị người ta tổn thương sao?”
Hắn sợ cô giống như con chó kia, bởi vì chạy loạn, bởi vì rời khỏi hắn mà bị đâm chết.
“Hừ.”
Cung Âu hừ lạnh, không nói thêm gì.
Thời Tiểu Niệm đoán được bảy tám phần, bỗng nhiên không còn tức giận với Cung Âu nữa, cô nhìn bóng người Cung Âu, một lúc sau mới mở miệng, “Cung Âu, em là con người sẽ biết chú ý đến giao thông, sẽ không để cho mình gặp chuyện không may.”
Cô an ủi hắn, để cho hắn yên tâm một chút.
“Hừ.” Cung Âu kiêu ngạo hừ lạnh: “Em không xảy ra chuyện gì? Đôi tay kia của em bị thương bao nhiêu lần? Bị người ta hại bao nhiêu lần? Em bị tính kế bao nhiêu lần?”
“……”
Thời Tiểu Niệm im lặng, không thể nào phản bác được.
“Thời Tiểu Niệm, ở bên người Cung Âu anh là an toàn nhất! Có anh ở đây không ai dám động vào em.” Cung Âu nói ra lời không ai bì nổi, ngón tay thon dài cầm tay lái.
Thời Tiểu Niệm xoa chân: “Nếu có ngày anh từ trên đỉnh cao ngã xuống thì sao, con người không thể lúc nào cũng ở đỉnh cao.”
Hiện tại hắn đang ở vị trí cao nhất nhưng sau này thì không nhất định.
Ai có thể bảo đảm cả đời phồn vinh.
“Cả đời anh đều ở trên đỉnh cao!”
Lời nói của Cung Âu cuồng vọng tới cực điểm, đương nhiên những lời này củ hắn không có vấn đề gì.
“Được rồi.” Thời Tiểu Niệm có trò chuyện với tên tự cho mình là siêu phàm cũng thể đến hồi kết, ngồi ở ghế sau nói: “Nhanh lái xe đi, em còn muốn về nhà ngủ đấy.”
Cung Âu liếc cô một cái: “Bắt đầu ngạo mạn giống anh rồi đúng không? Đừng quên anh ở trên, em ở dưới!”
Đây là hình thức ở chung của bọn họ.
“Vâng, vâng, vâng, là Tổng giám đốc đại nhân ở trên, mặc ngài định đoạt.”
Thời Tiểu Niệm nói, cả người dựa vào phía sau, nhìn phong cảnh đang lùi dần qua cửa xe, nhớ lời Cung Âu vừa nói, hỏi lại lần nữa: “Cung Âu, con chó kia phải đến một thế giới nơi nó có thể tự mình sinh tồn, anh không cần để ý quá. Còn em, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, thật đấy, mặc kệ chúng ta ở cùng nhau hay là tách ra, em đều sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, anh không cần lo lắng.”
Giống như Biên tập Hạ đã nói, Cung gia có thân phận địa vị đến mức nào, làm sao có thể tiếp nhận cô, cho dù hắn không thể kết hôn, cho dù bọn họ phải tách ra, cô cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, sẽ không để cho hắn phải lo lắng.
Cung Âu nghe vậy, trực tiếp trừng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy tức giận, gằn từng tiếng: “Cách … em… gái em!”
Đường đường là Tổng giám đốc N.E lại nói những lời thô tục với cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm đen mặt, một chút cảm động lúc nãy đều biến mất sạch sẽ.
Cung Âu lái xe đến bên ngoài pháo đài Đế quốc, kéo theo một loạt xe nhao nhao dừng lại.
“Đổi xe.”
Cung Âu mở miệng.
“Vì sao? Không vào trong sao?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi.
“Xe taxi rẻ tiền xấu xí này đi vào sẽ ảnh hưởng đến bố cục chỉnh thể ngôi nhà của anh, tuyệt đối không thể!” Cung Âu nghiêm túc nói, đẩy cửa xe bước xuống.
Bởi vì cố muốn lái xe nên hắn mới miễn cưỡng tự mình lái xe taxi.
Còn muốn để chiếc xe này vào nhà hắn, không thể nào, nhà hắn không phải thứ gì cũng có thể đặt vào.
“……”
Thời Tiểu Niệm ngây người.