Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 378: Chương 378: Chương 207: Trước kia chúng ta đã nuôi rất nhiều chó 2




Một chiếc xe taxi có thể ảnh hưởng tới bố cục chỉnh thể? Pháo đài Đế quốc vẫn vậy, có ảnh hưởng gì đâu hả? Chẳng lẽ đây là một điểm đặc thù của hoang tưởng?

Thời Tiểu Niệm thật sự không biết phải nói gì, xuống xe, tập tễnh đi.

Cung Âu tới trước mặt cô, bá đạo mở miệng: “Tiền xe, nên thanh toán rồi!”

“Sao cơ?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

“Nụ hôn của người phụ nữ.” Cung Âu chỉ chỉ môi mình, đôi mắt đen sắc bén kiểu không hôn tôi tôi sẽ giết chết em.

“…”

Suýt chút nữa thì đã quên việc này.

Thời Tiểu Niệm sờ lỗ tai: “Trong tòa nhà này có rất nhiều phụ nữ, anh muốn ai? Dì Vương phòng bếp được không, đôi môi của bà ấy tương đối lưu hành để hôn… ưm.”

Còn chưa nói xong, Cung Âu liền cúi đầu hôn, nụ hôn đầy bá đạo.

Thời Tiểu Niệm vùng vẫy, nói với hắn: “Anh đang cướp bóc tiền xe đấy.”

“Vậy thì cứ việc cướp.”

Cung Âu nói xong lại hôn cô, dùng sức mà hôn,dùng kĩ xảo cạy miệng cô ra, châm ngòi làm cho cô động tình, để cho cô đáp lại.

Thời Tiểu Niệm bị hôn đến choáng váng, mê ly, từ từ vươn tay ôm cổ Cung Âu, đôi chân không tự giác nhón lên.

Đối diện bên kia đường, một chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở đó, không bật đèn mà biến mất trong bóng tối.

Đằng sau tay lái là một người đàn ông anh tuấn, khí chất cao quý, ngũ quan âm nhu, đôi mắt hẹp dài bị cửa kính che lại, nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau, bàn tay để ở tay lái nắm chặt lại.

Mộ Thiên Sơ ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng tính toán thời gian bọn họ ôm hôn nhau.

Một giây rồi đến một giây.

Thời gian từ từ trôi đi.

Hôn đến mức không chú ý tới đối diện vẫn còn người.

“…”

Trong mắt Mộ Thiên Sơ tràn đầy ghen tị, nồng đậm ghen tỵ.

Tất cả đều là cửa hắn, Thời Tiểu Niệm bên cạnh người đàn ông kia mới là của hắn, 13 tuổi hắn bước vào Thời gia, mỗi sáng mỗi chiều đều làm bạn với cô.

Người cô yêu là hắn mới đúng.

Nhưng hắn không bằng Cung Âu, không có địa vị như Cung Âu, không có quyền thế như Cung Âu, cho nên cô không chọn hắn.

Nếu hiện tại người bị đánh bò trên mặt đất là Cung Âu vậy thì Thời Tiểu Niệm sẽ chọn hắn.

Mộ Thiên Sơ nhìn, khớp hàm cắn chặt, gương mặt tràn đầy hận ý.

Mộ Thiên Sơ lái xe lao thẳng về trang viên Mộ thị, từ khi hắn cố ý tự sát trốn thoát, cha mẹ không còn kích thích hắn nữa, cũng không còn giam lỏng.

Hắn muốn ra mặt giải thích của Thời tiểu Niệm về sự kiện tiểu tam đó nhưng hiện tại xem ra cô sống rất tốt, không hề bị ảnh hưởng một chút từ dư luận.

Tiểu tam.

Cô không muốn làm người phụ nữ của hắn, lại nguyện ý ở bên cạnh CUng Âu, người như Cung Âu làm sao có thể cho cô một gia đình.

Cô thật sự rất ngốc.

Mộ Thiên Sơ trở lại trang viên Mộ thị, tinh thần thất lạc từ trên xe bước xuống, trong mắt đều là hình ảnh Cung Âu và Thời Tiểu Niệm ôm hôn nhau.

“Thiếu gia, Thời tiểu thư đến.” Một người hầu nghênh đón, cúi đầu báo cho Mộ Thiên Sơ.

“Thời Tiểu Niệm sao?”

Mộ Thiên Sơ phản ứng đầu tiên chính là Thời Tiểu Niệm, lập tức hiểu ra, hiện tại Thời Tiểu Niệm đang ở bên cạnh Cung Âu làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này.

Người hầu trả lời, “Là Nhị tiểu thư Thời gia, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với thiếu gia, lão gia bảo thiếu gia gặp cô ta một chút.”

“…”

Ánh mắt Mộ Thiên Sơ lạnh lùng, suy tư một chút liền đi tới phòng khách.

Phòng khách to lớn như vậy, Thời Địch và người đại diện của cô ta đang ngồi trên ghế sofa, Thời Địch ăn mặc rất thời thượng xinh đẹp, gương mặt trang điểm tinh xảo, gương mặt dưới ánh đèn càng trở nên hoàn mỹ, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được.

Thời Địch đang chơi đùa với con chó đen ở bên cạnh.

“Mộ thiếu gia.”

Người đại diện đứng lên, gật đầu với Mộ Thiên Sơ, sau đó đứng đằng sau ghế sofa.

Nghe được âm thanh, Thời Địch nhìn lên, thấy Mộ Thiên Sơ liền cười ngọt ngào, đợi nhìn thấy sự lạnh lùng trên mặt hắn, nụ cười của cô ta nhạt xuống.

Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh băng như đang nói với một người xa lạ, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Thiên Sơ, anh có khỏe không?” Thời Địch từ ghế sofa đứng lên, thâm tình nhìn hắn: “Em xem tin tức nghe nói anh…”

Tầm mắt cô ta nhìn xuống, chỉ thấy cổ tay Mộ Thiên Sơ có dùng băng gạc, Thời Địch lo lắng bắt lấy tay hắn, âm thanh nghẹn ngào: “Em còn tưởng phóng viên nói quá, thì ra thật sư anh cắt cô tay, sao anh có thể làm vậy chứ?”

Làm sao hắn có thể làm cho mình bị thương.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.