Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ xoay người, một tay bóp chặt cổ Thời Địch, đẩy cô ta lên tường, đôi mắt tràn đầy hận ý, trừng mắt nhìn cô ta: “Thời Địch! Nếu không phải cô và cha cô hạ thuốc tôi, tôi và Tiểu Niệm đã ở một chỗ từ lâu. Có thể lúc này chúng tôi đã kết hôn, tất cả đã bị hủy hoại trong tay cô!”
Nếu không phải mất trí nhớ sáu năm thì hắn và Tiểu Niệm đã ở với nhau rồi, làm gì có chuyện của Cung Âu?
Hôm nay sẽ không tới lượt Cung Âu hôn môi Thời Tiểu Niệm!
Mà tất cả đều là do Thời Địch và Thời Trung làm hại.
“A…”
Thời Địch đột nhiên bị bóp cổ, sợ hãi nhìn hắn, đưa tay đánh tay hắn, hắn muốn giết cô sao?
Cô ta muốn nói, nhưng cổ bị bóp chặt không thể nói được.
Cô ta cực kỳ hoảng sợ, chỉ thấy trong mắt Mộ Thiên Sơ đều là oán hận, ánh mắt như muốn giết cô ta.
“Mộ thiếu, không cần như vậy.” Người đại diện bên cạnh thấy vậy hoảng sợ kêu lên: “Hiện tại anh giết Thời Địch cũng vô dụng.”
Nghe thế, hận ý trong mắt Mộ Thiên Sơ nhạt dần, một lúc sau hắn từ từ buông tay, lạnh lùng thốt ra: “Rời khỏi nhà tôi! Tôi không muốn gặp lại cô nũa!”
“Khụ, khụ, khụ…”
Thời Địch che cổ tiếp tục ho khan, giống như lấy lại được trọng lực.
Cô ta nhìn về phía trước, nhìn vào bóng lưng lạnh lùng của Mộ Thiên Sơ, nhịn không được mở miệng: “Vì sao anh không thấy Thời Tiểu Niệm có vấn đề? Chẳng lẽ vì cô ta mà anh cũng không để ý tới tình cảnh hiện tại của mình sao? Hiện tại cô ta và Cung Âu đang ở cùng nhau, Cung Âu sẽ bỏ qua em và anh sao?”
Dưới ngọn đèn sáng trưng, Mộ Thiên Sơ dừng bước.
Thời Địch biết lời mình nói ra hắn đã nghe hiểu, vì vậy nhanh chóng tới trước mặt Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, trừ chuyện bỏ thuốc thì em hại anh lúc nào chưa? Nhưng Thời Tiểu Niệm thì sao, sau lưng cô ta có Cung Âu, người đàn ông kia sẽ làm cho chúng ta chết không có chỗ chôn.”
“…”
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
“Hôm nay, phu nhân Tổng giám đốc Lăng Đức chạy tới trước mặt truyền thông vu oan em và chồng cô ta léng phéng với nhau, hiện tại truyền thông làm ồn lên, có thể thấy người dụ được Lăng Đức ở đất nước này không có bao nhiêu người.” Thời Địch nói: “Nhất định là Cung Âu.”
“Đối phương dùng đúng thủ đoạn của cô như vậy không phải là huề nhau sao?”
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô ta, cười lạnh một tiếng.
Thời Địch ở trước mặt truyền thông bố trí hắn và Thời tiểu Niệm, còn nói quá hơn rất nhiều.
Nghe lời của hắn, Thời Địch không chịu nổi: “Cái này không phải là trọng điểm, Thiên Sơ, cái này đang chứng minh Cung Âu đang muốn đối phó em, sớm hay muộn cũng sẽ đối phó anh, đừng quên, lúc Thời Tiểu Niệm gặp chuyện không may, Mộ thị đã truyền ra nói Thời Tiểu Niệm câu dẫn anh.”
“……”
Cung Âu sẽ đối phó hắn?
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ tối lại, cái này cũng không lạ gì, Cung Âu đã chỉnh cho hắn nửa sống nửa chết rồi.
Hiện tại hắn đối với Cung Âu mà nói giống như một con kiến, muốn bóp chết thế nào thì bóp chết thế đó.
“Thiên Sơ, nhất định chúng ta phải tự bảo vệ mình, phải phản kích, nếu không chúng ta chỉ có thể chờ bị đùa chết.” Thời Địch lại giữ chặt cánh tay Mộ Thiên Sơ.
“Cô định làm gì?”
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.
Nghe hắn hỏi lại, Thời Địch thầm nghĩ, lập tức nói: “Em đã dự định thương lượng với mọi người, chúng ta hợp lại cùng nhau tuyên bố với bên ngoài, thừa nhận bị Thời Tiểu Niệm đùa giỡn, anh hồi tâm chuyển ý, rốt cuộc cũng hiểu rõ em mới là người anh yêu nhất.”
“……”
“Trước hết chúng ta níu kéo hình tượng của mình, sau đó chỉ ra sau lưng Thời Tiểu Niệm có người giúp đỡ, cuối cùng để lộ kim chủ của Thời Tiểu Niệm chính là Cung Âu, nói hắn đang trả thù tình địch.”
Đến lúc đó bọn họ đều bị đặt vào cùng một vị trí.
Dù Cung Âu có là tổng giám đốc của N.E thì như thế nào, dư luận nổ ra thì không phải muốn áp chế là có thể áp chế.
Bọn họ phải ra tay trước để chiếm lợi thế, phải cùng nhau hợp lại.
Nếu không một mình cô ta đứng ra thì sẽ không ai tin, chỉ có bọn họ liên hợp với nhau chứng minh tình cảm bền vững thì mới có cơ hội xoay mình.
“…”
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô ta.
Bàn tay của Thời Địch xinh đẹp nhỏ nhắn qua lớp áo sơ mi của hắn vuốt lên ngực hắn, thân hình lồi lõm dán lên người hắn: “Thiên Sơ, anh đừng nhớ tới Thời Tiểu Niệm được không? Hiện tại cô ta chỉ muốn chỉnh chết chúng ta, em mới là người yêu anh nhất, mặc kệ anh có nghèo túng hay phú quý, em vẫn thật lòng yêu anh.”
“…”
Mộ Thiên Sơ không nói gì, chỉ rũ mắt lạnh lùng nhìn bàn tay đang trêu chọc của cô ta.
“Cho dù có 100 Cung Âu đứng trước mặt em, em cũng sẽ không di tình biệt luyến giống như Thời Tiểu Niệm, bởi vì em yêu anh, từ lúc anh được gửi tới nuôi dưỡng ở Thời gia, em đã thích anh, Thiên Sơ.” Thời Địch nói, một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh nơi khóe mắt.
Ngay cả khóc cũng xinh đẹp như vậy.
Cho dù có 100 Cung Âu ở trước mặt em, em cũng không di tình biệt luyến giống như Thời Tiểu Niệm.
Những lời này đâm sâu vào lòng Mộ Thiên Sơ.
Nếu Thời Tiểu Niệm cũng có thể nói lời này với hắn, cho dù có chết hắn cũng sẽ nguyện ý.
Hắn đứng trước mặt Thời Địch, nhìn bàn tay cô ta đang đặt trước ngực hắn, Thời Địch càng tấn công, kiễng chân hôn lên môi hắn.