Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 380: Chương 380: Chương 208: Cuối cùng cũng có ngày đấu nhau 2




Ánh mắt Mộ Thiên Sơ lạnh băng đẩy cô ta ra.

Thời Địch đi giày cao gót nên đứng không vững, cả người bị đẩy ngã xuống đất, cô ta kinh ngạc đến ngây người, nhìn Mộ Thiên Sơ, gương mặt giống như đầy tổn thương: “Thiên Sơ…”

Hắn đẩy cô ra, vì sao chứ?

“Tôi sẽ không hợp tác với cô, cô chết tâm đi.” Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn cô ta, lạnh lùng lên tiếng, nhấc chân đi qua người cô ta.

“Vì sao chứ?” Thời Địch không tin nổi: “Nếu chúng ta không liên thủ thì chỉ còn ngồi đó chờ chết!”

“Tôi và Cung Âu rốt cuộc cũng sẽ có một ngày đấu nhau, nhưng tôi sẽ không dùng danh dự của Tiểu Niệm để đấu.” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.

Hắn muốn Thời Tiểu Niệm chứ không phải đấu nhau với Thời Tiểu Niệm.

Thời Địch ngồi dưới đất, nghe được lời này, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh chỉ biết nghĩ tới Thời Tiểu Niệm, còn em đây, anh có nghĩ tới em sao, anh không cứu em, em sẽ bị Cung Âu biến thành dâm phụ, anh giúp em đi, Thiên Sơ, hiện tại ngoài anh ra không ai có thể giúp em!”

“Chuyện này không liên quan gì tới tôi.”

Giọng nói của Mộ Thiên Sơ lạnh lùng cực điểm.

Thời Địch nghe xong cảm giác tuyệt vọng xâm nhập tận xương, “Thiên Sơ, sao anh có thể đối xử với em như vậy, mấy năm qua làm bạn bên cạnh anh là em, không phải là Thời Tiểu Niệm. Không phải lúc đó chúng ta rất vui vẻ sao? Vì sao lại biến thành cục diện như bây giờ?”

Lúc đó mỗi ngày cô ta đều ở trong phòng bệnh của hắn, cùng hắn nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng hắn làm quen với thế giới này.

Không phải những lúc đó bọn họ rất vui vẻ sao?

Vì sao hắn chỉ nghĩ tới Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm tốt hơn cô ta ở chỗ nào? Ai cũng thích cô ta, Thời Tiểu Niệm là cái gì chứ?

“Vì cái gì sao?”

Mộ Thiên Sơ cười lạnh, từ từ quay đầu nhìn cô ta: “Bởi vì mấy năm qua tôi chỉ là tên ngu ngốc mất trí nhớ, bị cô chơi đùa, hiện tại tôi mới chân chính là Mộ Thiên Sơ.”

Hắn của hiện tại chỉ muốn quay về với Thời Tiểu Niệm.

Những thứ khác hắn không thèm để ý!

Nói xong Mộ Thiên Sơ không thèm quay đầu rời đi, để lại một mình Thời Địch ngồi dưới đất, nước mắt không ngừng rơi xuống gò má xinh đẹp, bi thương vô cùng.

Mộ Thiên Sơ rời khỏi phòng khách, đưa tay cầm điện thoại, đầu ngón tay trượt đến danh bạ.

Ngay cả một cuộc điện thoại, một tin nhắn cô cũng không gửi cho hắn.

Cứ thế không muốn liên lạc với hắn sao?

Hắn nói một câu tuyệt giao cô thật sự không muốn vãn hồi sao?

Người hầu đi tới, Mộ Thiên Sơ lạnh lùng phân phó: “Lấy một chút rượu mang tới phòng của tôi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Mộ Thiên Sơ một mình đi trong màn đêm, tắt điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay.

….

Pháo đài Đế quốc, màn đêm lạnh lẽo.

Thời Tiểu Niệm tắm rửa xong đi tới phòng y tế thay thuốc tiện thể xoa mắt cá chân của mình.

Miệng vết thương ở cánh tay đã nhạt đi, sắp khép lại rồi.

Ra khỏi phòng y tế, mr Cung ở phía đối diện đi tới, cầm một chai nước trên tay: “Chủ nhân, nước của ngài.”

“Cảm ơn anh.” Thời Tiểu Niệm cười, nhận lấy chai nước, “Đi thôi, về phòng ngủ.”

Đã muộn quá rồi.

“Được, tôi đi nạp điện.”

Mr Cung thân sĩ gật đầu với cô, sau đó đi tới chỗ nạp điện.

Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh uống nước vừa bật điện thoại, đầu ngón tay lướt qua danh bạ, ánh mắt nhìn qua ba chữ “Mộ Thiên Sơ.”

Mộ Thiên Sơ.

Không biết hiện tại anh tổn thương thế nào, không biết cô có thể mở miệng hỏi hay không.

Cô chần chờ mãi, giữa nam nữ luôn như vậy, sau khi cự tuyệt xong ngay cả quan tâm cũng không dám, sợ quan tâm sẽ làm đối phương bị tổn thương.

Mộ Thiên Sơ nói muốn tuyệt dao với cô, hiện tại cô quan tâm hắn có thể làm hắn khó chịu hay không?

Thời Tiểu Niệm do dự nhưng cuối cùng vẫn tắt điện thoại.

Nếu Mộ Thiên Sơ làm sao thì tin tức sẽ đưa.

Hy vọng hắn sẽ tốt.

Thời Tiểu Niệm uống nước xong liền đi về phòng, mắt cá chân bị trật đã được nấn lại nhưng đi đường vẫn không linh hoạt.

Gần về đến phòng.

Chỉ thấy phía trước cánh cửa đang đóng có một bóng dáng cao lớn đứng đó, rõ ràng là Cung Âu.

Cung Âu mặc chiếc áo tắm màu đen cảm giác thân hình gầy thêm, hắn đứng đối mặt với cô, nhìn chằm chằm cửa phòng của cô không biết đang muốn nhìn gì đây.

“Anh nhìn gì vậy?”

Thời Tiểu Niệm đi tới, mở miệng hỏi.

Cung Âu nhìn cô một cái, mái tóc ngắn ướt sung, nước nhỏ xuống gò má càng thêm gợi cảm, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Cửa này có vấn đề!”

“Có vấn đề sao? Bị sao vậy?” Thời tiểu Niệm kinh ngạc, “Không phải cửa ở pháp đài Đế quốc thường chọn gỗ loại một sao, có vấn đề gì được?”

Cung Âu nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt: “Có!”

“Vấn đề gì?”

Thời Tiểu Niệm nhìn cửa, đưa tay sờ sờ, không cảm thấy có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.