Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 381: Chương 381: Chương 209: Tại sao người Cung gia không trị liệu cho anh 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm luôn miệng nói: “Cái cửa này không có vấn đề gì, rất tốt, không có vấn đề mà.”

“Có vấn đề, cái cửa này không nên đặt ở đây!”

Mặt Cung Âu tràn đầy nghiêm túc nói.

Thời Tiểu Niệm mờ mịt: “Vậy phải đặt ở đâu?”

Cung Âu tiện tay chỉ một chỗ.

Thời Tiểu Niệm vừa uống nước vừa ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu chỉ, chỉ thấy không ngờ chỗ đó lại là phòng chứa rác xa xa.

“Ừng... ực...”

Sút chút nữa Thời Tiểu Niệm đã phun nước ra, vội vàng nhịn lại được, nuốt vào một hơi, kết quả lại làm mình sặc, ho khan liên tục: “Khụ... khụ...”

“Đi bộ thì bị trật chân, uống nước cũng có thể làm mình sặc, Thời Tiểu Niệm sao em lại có thể thiên tài như vậy?”

Cung Âu nhíu mày nói, tay nhẹ vỗ lên lưng cô.

“Khụ... khụ...”

Thời Tiểu Niệm ho thật lâu mới thoáng bớt, nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu nói: “Anh mới thiên tài, thật ra là anh không muốn làm một cánh cửa trong phòng này của em đúng không?”

“Đúng.” Cung Âu mặt dày vô sỉ thừa nhận, anh nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trên mặt tràn đầy nghiêm túc: “Anh cho là căn phòng này không nên có cửa, nó làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ của căn phòng.”

Không nên có cửa.

Thật mệt anh có thể nói giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.

“Có cửa ảnh hưởng anh ra vào phải không?” Thời Tiểu Niệm nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Từ sau khi nói đến chuyện chia phòng ngủ, cô muốn thẻ mở cửa phòng, không cho phép có thẻ mở cửa phòng nào khác tồn tại, bao gồm cả thẻ mở cửa phòng vạn năng.

Kết quả anh lại bắt đầu bày mưu kế đến cửa của cô.

Cung Âu bị cô vạch trần cũng không khó chịu, vẫn là có lý chẳng sợ: “Đúng, cánh cửa này quá ảnh hưởng đến anh!”

“Anh đừng làm rộn nữa, đi ngủ sớm đi, em cũng mệt rồi.”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, cần thẻ mở cửa phòng ra muốn mở cửa, bàn tay lại bị Cung Âu đè lên tường.

Hai người đứng đối diện, rất gần, tay cô dán chặt lên bức tường lạnh lẽo, phía trên là lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Đi ngủ trong phòng của anh!” Cung Âu rũ mắt nhìn cô, bá đạo nói.

“Giữa chúng ta có điều kiện, anh hoặc là tuân thủ, hoặc là trực tiếp trói em đến phòng ngủ của anh.” Thời Tiểu Niệm nói, trên mặt treo nụ cười thản nhiên: “Em thì không thành vấn đề, tùy anh lựa chọn.”

“Em....”

Cung Âu bị cô nói cứng miệng.

Đương nhiên là anh muốn trực tiếp trói cô đến phòng ngủ, nhưng nếu ép buộc sẽ làm tình yêu của cô giảm bớt.

Đáng chết!

Thật phiền phức!

Cung Âu trừng mắt nhìn cô một cái, cuối cùng đen mặt nói: “Vậy không cho phép em vào phòng, ở đây với anh!”

Đứng ở cửa với anh?

Thời Tiểu Niệm sững sờ: “Cung Âu, bây giờ là giờ ngủ.”

“Không được, hồi tối em trò chuyện với cái cô biên tập gì kia lâu như vậy, ngay cả cơm tối cũng không ăn cùng với anh, em phải bù đắp thời gian cho anh!” Giọng của Cung Âu bá đạo đến cực điểm.

“Cái này cũng cần phải bù đắp sao?”

Thời Tiểu Niệm trợn tròn mắt.

Có cần dính như vậy hay không, rời khỏi có một lát còn phải bù đắp?

“Cần!” Cung Âu nói.

“Vậy anh muốn bù đắp thế nào?” Thời Tiểu Niệm muốn rút tay về, lại bị Cung Âu mạnh mẻ đè lên tường.

“Nấu cơm cho anh ăn.”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt: “Anh còn chưa ăn cơm sao?”

“Em lại không có ở đây, anh ăn cái gì? Đồ ăn nhà bếp làm thật không phải cho người ăn mà.” Cung Âu hùng hồn nói.

Tật xấu kén cá chọn canh của anh lại tới.

Không biết khi nào mới có thể trị hết được.

Thời Tiểu Niệm thật là phục anh, vội vàng nói: “Đi, em đi làm thức ăn cho anh.”

Cô chủ động nắm tay kéo anh rời đi, bước chân vội vả.

Cung Âu cúi đầu nhìn cô cầm chặt tay mình, trong mắt xẹt qua một nụ cười hài lòng, môi nhếch lên thật sâu.

Thời Tiểu Niệm chạy đến phòng bếp, vội vàng nấu một chén mì dinh dưỡng sau đó bưng lên bàn ăn thật dài.

“Đũa của anh.”

Thời Tiểu Niệm đưa một đôi đũa sạch sẽ cho anh.

Cung Âu ngồi ở đó, cầm lấy đũa liền nhanh chóng ăn, kiểu ăn cực kỳ tao nhã, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cơ hồ đều là chỉ nhai hai cái đã nuốt xuống.

Thời tiểu Niệm nhìn anh như vậy không nhịn được nói: “Anh ăn chậm một chút, như vậy không tốt cho dạ dày.”

Cung Âu tiếp tục ăn mì.

“Còn nữa, cho dù sau này em có ở đó hay không, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.” Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh anh nói: “Mấy người đầu bếp nấu ăn rất ngon, em không bằng họ được.”

Cô tự biết tài nghệ của mình có bao nhiêu.

“Bọn họ nấu không được chút nào.”

Cung Âu chê bai nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.