Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 382: Chương 382: Chương 209: Tại sao người Cung gia không trị liệu cho anh 2




“Là do anh quá cố chấp, sao anh lại chỉ nhận định món ăn em làm vậy?” Câu hỏi này, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm cũng không hiểu được, cô cũng không biết thức ăn mình làm có chỗ nào đúng khẩu vị với dạ dày của anh.

Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu lạnh lùng: “Có thể không cần nói cố chấp hay không?”

Anh dị ứng với hai chữ này.

“Anh nên nhìn thẳng nó.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nhìn anh, tiếp tục nói: “Anh không cảm thấy chứng bệnh chướng ngại tinh thần cố chấp này đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh sao?”

Trong mắt Cung Âu dâng lên tức giận: “Thời Tiểu Niệm, nếu không phải em là người phụ nữ của anh, bây giờ em đã bị anh ném ra ngoài!”

Cô còn dám nói một lần lại một lần.

“Em là nói thật, em cũng không phải đang cười nhạo anh.” Thời Tiểu Niệm kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh anh ôn nhu nói: “Anh không muốn có được cuộc sống như người bình thường sao?”

Tại sao lại không chữa trị?

“Cái gì gọi là người bình thường?” Cung Âu lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đều sống trong một khuôn mẫu, chính là bình thường, anh không sống theo khuôn mẫu đó, vậy là không bình thường sao?”

“...”

“Em nói cái loại kêu bình thường đó, anh không cam lòng bình thường, anh tình nguyện không bình thường!” Nói xong, Cung Âu tiếp tục tao nhã ăn mì.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó muốn phản bác, chợt phát hiện mình không có gì để phản bác.

Anh nói.... dường như cũng có chút đạo lý.

Có phải cô đã bị tẩy não rồi không?

“Ăn xong rồi.” tốc độ ăn của Cung Âu vẫn luôn nhanh kinh người, mới một lát, một tô mì lớn đã hoàn toàn vào trong bụng anh, Cung Âu nhìn cô chằm chằm: “Làm thêm một phần nữa.”

“Không được, hẳn là anh đã no rồi.” Thời Tiểu Niệm không để cho anh ăn no quá cỡ, bây giờ cô cũng được xem như bạn gái chính thức của anh, chăm sóc thân thể của anh là nhiệm vụ cơ bản của cô.

“Anh không có no.”

Cung Âu nói.

“Nhất định anh đã no rồi, không thể ăn nữa.” Thời Tiểu Niệm cầm lấy chén đũa đi vào bếp.

Cung Âu đi theo: “Em nấu thêm một phần nữa.”

“Không được.” Thời Tiểu Niệm kiên quyết.

“Thời Tiểu Niệm, em không nghe lời như trước nữa!” Không được ăn mì, Cung Âu không vui nói.

Thời Tiểu Niệm rửa chén sạch để qua một bên, nhìn anh, nhếch môi gian trá nói: “Em có thể nghe lời mà, anh bắt buộc em là được.”

Bắt buộc cô, cô sẽ không yêu anh!

Chết tiệt!

Trong lòng Cung Âu mắng một tiếng, lạnh mặt không nói chuyện ăn mì nữa.

Thời tiểu Niệm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường nói: “Trễ lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh còn phải đi công ty.”

“Không nghỉ ngơi, em còn chưa bù đắp cho anh đủ.”

Cung Âu chặn đường đi của cô lại, không cho cô đi, nhất định đòi dính sát với cô.

“Em cũng đã ăn cơm cùng anh, anh còn muốn sao nữa?” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh còn tiết mục gì khác sao?”

Có đôi lúc Cung Âu dính người đến mức làm cô phải nhức đầu.

Chẳng lẽ trong khái niệm của anh, đàn ông với phụ nữ là phải dính nhau như hai trẻ song sinh dính liền sao?

“Theo anh đi đổi thuốc, vết thương trên tay anh còn chưa có đổi thuốc.” Cung Âu nhìn cánh tay của mình.

“Em đã hỏi rồi, anh đã đổi thuốc trước khi gặp em.” Thời Tiểu Niệm vạch trần anh.

Nghe vậy, Cung Âu nhíu mày, cuốn tay áo choàng tắm lên, lộ ra một mảnh vải băng dày, vết thương của anh không sâu, nhưng rất nhiều, cũng quấn vải băng rất nhiều, nhìn thấy mà giật mình.

Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một tia đau lòng.

Chỉ thấy Cung Âu đưa tay xé vải băng ra, Thời Tiểu Niệm sợ hãi, vội vàng gọi anh lại: “Anh làm gì vậy?”

“Xé ra đổi thuốc thêm lần nữa, vậy là em có thể ở cùng anh.”

Không phải cô muốn tiết mục sao, anh liền cho cô tiết mục.

“Anh điên rồi sao? Lấy vết thương của mình làm trò đùa?” Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn anh, ở cùng nhau rất lâu nhưng cô vẫn không biết não của Cung Âu được cấu tạo từ gì nữa.

Chẳng lẽ tất cả cố chấp cuồng trên đời này đều như vậy? Như vậy những người cố chấp cuồng kia tập hợp lại cũng có thể tạo thành một chi quân đội dũng mãnh, sức chiến đấu tuyệt đối cực mạnh, bọn họ là một đám người không bình thường vì đạt được mục đích ngay cả mình cũng dám làm bị thương mà.

“Để cho em ở cùng anh!” Cung Âu giả vờ xé tiếp.

Thời Tiểu Niệm vội vàng nói: “Em ở cùng với anh mà, anh đừng làm loạn nữa.”

“Không phải nói sớm là được rồi sao?”

Cung Âu được như ý ngạo nghễ liếc nhìn cô một cái, tao nhã kéo tay áo xuống, ôm chầm lấy bờ vai của cô ra khỏi nhà bếp.

Cô ở trước mặt anh vĩnh viễn phải chịu thua, lúc không yêu nhau, anh ở trên, cô ở dưới; lúc yêu nhau, vẫn là anh ở trên, cô ở dưới.

Không biết loại cuộc sống này khi nào mới có thể đổi lại.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, ánh mắt liếc nhìn tay anh, không khỏi nói: “Cung Âu, sau này anh đừng làm chuyện tự tổn thương mình nữa có được không? Anh như vậy quá cực đoan rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.