Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ưu điểm? Không cần chữa trị?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đưa tay sờ lỗ tai của mình, nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau trên mặt cô vẫn tràn đầy bực bội lắc đầu: “Em vẫn không hiểu lắm. Bởi vì tư chất cao, cho nên không cần phải để ý đến sao?”
“Lại đây.”
Cung Âu kéo tay cô qua đến bên một cái ghế sô pha ngồi xuống, ngưng mắt nhìn cô nói: “Mấy đời trước của Cung gia thật ra cũng không hiển hách lắm, tuy Cung gia được gọi là quý tộc, nhưng danh vọng cũng đã rơi xuống ngàn trượng. Bao gồm hiện tại, rất nhiều người gọi là đời sau của quý tộc đều bất quá cũng chỉ là trông nom một cái nhà cũ mà thôi, mấy quý tộc hiển hách là khinh thường lui tới với họ.”
“Vậy thì sao chứ?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh.
“Cha của anh chính là lớn lên trong hoàn cảnh này, Cung gia trong tay cha bắt đầu dần dần nổi danh, cha anh nhận định chỉ người có năng lực kiệt xuất, mới có thể làm cho Cung gia vĩnh viễn cao cao tại thượng trên vùng đất Châu Âu này.”
Cung Âu nhìn cô: “Cho nên thiên phú của anh từ nhỏ được cha xem là tài sản, em cảm thấy ông thấy sẽ làm rơi mất phần tài sản này sao?”
“Vậy từ nhỏ anh hay đập đồ, mắng chửi người loạn xạ cha anh cũng không dạy dỗ anh sao?”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha rất là ngạc nhiên, không phải phụ huynh hẳn là nên dạy dỗ con không được đập đồ loạn xạ, muốn tình tình của con tốt hơn sao?
Nghe vậy, Cung Âu cười khẽ một tiếng: “Thời Tiểu Niệm, em quên là anh sinh ra trong hoàn cảnh gì sao? Trừ cha mẹ ra, có ai mà anh không được mắng? Trừ món đồ của cha mẹ ra, có cái gì anh không thể đập?”
“...”
Đúng nha.
Cô đã quên, thân phận của anh không giống nhau.
Cung Âu vừa sinh ra chính là đã ngậm chìa khóa vàng, tình tình nóng nảy thì sao chứ? Tính tình ngạo mạn thì có sao? Anh là thiếu gia, ai có thể làm gì được anh?
Từ nhỏ đến lớn Cung Âu đều thuận buồm xuôi gió, hơn hai mươi năm quá thuận lợi, anh mắng người khác người khác không dám trả lời, anh đập đồ rất nhanh có đồ mới bù vào, cho nên tới bây giờ anh mới có thể cố tình làm bậy như vậy.
Cho tới bây giờ anh luôn là muốn làm gì thì làm cái đó.
“Em đang suy nghĩ cái gì?”
Cung Âu nói, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu.
Nhìn thấy cô mấy lần, trong lòng anh cũng thoải mái nhiều hơn, bảo anh một đêm không ngủ nhìn cô chằm chằm anh cũng nguyện ý!
Thời Tiểu Niệm cầm một cái gối ôm vào ngực, khổ sở cười một tiếng, nói: “Em đang suy nghĩ, quả nhiên danh môn vọng tộc không giống với người thường, nếu không làm sao có thể nuôi dưỡng một người không bình thường như anh.”
Danh môn vọng tộc không quan tâm đến tính tình tốt hay xấu, chỉ quan tâm thiên phú, người thiên phú tốt có thể phát huy gia tộc, người không có thiên phú cho dù tính tình lại tốt đến mấy cũng không có phân nửa tác dụng.
“Em dám mắng anh?”
Cung Âu nhéo lỗ tai cô.
“Đau...” Thời Tiểu Niệm kêu thành tiếng.
Cung Âu lập tức thu tay về, chân mày nhíu chặt: “Kêu cái gì, anh còn chưa dùng sức mà.”
“Chờ anh dùng sức, lỗ tai này của em đã rớt xuống.” Thời Tiểu Niệm che lỗ tai nói.
“Rớt xuống thì anh gắn lại cho em.”
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên ngã đầu vào ngực cô, tựa lên gối trong lòng cô, tìm một tư thế thoải mái nằm ở đó.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn người đàn ông trong ngực, anh có một gương mặt gần như là hoàn mỹ, đường ranh thâm thúy, mày kiếm mắt sâu, mũi cao lên một độ cong, tăng một phần hay giảm một phần cũng sẽ không đẹp như vậy, môi mõng khẽ nhếch lên một đường cong hấp dẫn.
Cô nghĩ, nhất định người sáng chế ra một tạo vật như Cung Âu cũng là một cố chấp cuồng, nếu không làm sao lại điêu khắc gương mặt của anh hoàn mỹ không một tỳ vết như vậy.
“Em lại ngẩn người!”
Cung Âu nằm trong ngực cô, không vui nhìn ánh mắt tan rã của cô, bất mãn nói: “Anh ở trước mặt em mà em còn dám ngẩn người?”
Thời Tiểu Niệm hoàn hồn lại, rũ mắt nhìn anh nói: “Cung Âu, lúc còn nhỏ không chữa, bây giờ anh cũng không muốn chữa sao?”
“Tại sao phải chữa?”
“Bởi vì...”
“Bây giờ anh không tốt sao, không bình thường sao? Anh thắng được rất nhiều người trên thế giới này, tại sao anh phải biến trở về bình thường?” Cung Âu cao ngạo nói: “Tại sao em phải nghĩ anh là người bệnh?”
Bình thường, anh còn nói anh là bình thường?
Nghe những lời này, Thời Tiểu Niệm dần dần biết cô và Cung Âu nhận được giáo dục hoàn toàn khác nhau, trong quan niệm của anh, chỉ có người mạnh mới là đúng.
“Không có, chẳng qua là em cảm thấy nếu anh chữa khỏi mà nói, có thể anh sẽ trở nên vui vẻ một chút.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, sau đó lại thêm một câu: “Được rồi, nếu anh không thích nghe, sau này em không nhắc đến nữa.”
Quá khó khăn để uốn nắn quan niệm của anh, anh sống hơn hai mươi năm vẫn là lối suy nghĩ này, cô làm sao có thể làm cho anh tiếp nhận thay đổi.
“Bây giờ có một cách khác để cho anh vui vẻ!”
Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm.