“Cách gì?”
“Trở về phòng với anh!”
“...” Thời Tiểu Niệm nhìn anh không nói gì: “Chúng ta thật không thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau sao?”
Nói một chút lại nói đến mặt khác.
Tư tưởng của anh không thể trong sáng chút sao?
“Nói chuyện gì?” Cung Âu liếc cô một cái: “Anh với em có chuyện gì để nói với nhau chứ?”
Ngày nào cũng dính chung một chỗ, có rất nhiều chuyện không cần nói, chỉ cần làm!
“Có a, thật ra thì em không biết rất nhiều chuyện của anh, anh nói hết cho em nghe đi.” Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn anh nói, bàn tay bị anh nắm lấy chơi đùa.
“Chuyện của anh sao? Em muốn nghe cái gì?”
Cung Âu nhíu mày.
“Rất nhiều, ví dụ như lần đầu tiên anh có bạn gái là khi nào?” Thời Tiểu Niệm tò mò hỏi.
Cô còn chưa từng hỏi về phương diện tình cảm của anh, chỉ biết lúc trước anh có rất nhiều đội tình nhân, đội bí thư, đội bạn gái dạ tiệc.
Cung Âu nằm trong ngực cô, chân mày càng nhíu chặt hơn, hơi không được tự nhiên nói: “Hai mươi tám tuổi.”
“Hai mươi tám tuổi? anh đừng có đùa.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, không tin chút nào, bỗng nhiên nhận ra dường như năm nay anh thật hai mươi tám tuổi, anh nói lần đầu tiên.... là cô?
Làm sao có thể?
Cô là mối tình đầu của anh?
“Anh không có nói đùa!” Cung Âu trừng cô một cái: “Ai nói đùa người đó là kẻ ngốc.”
“...” Thời Tiểu Niệm im lặng, thu hồi nụ cười lại, suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, nếu như không phải vì tiền ai lại chịu nổi tính cách này của anh chứ.”
Nếu không phải nhiều tiền, có lẽ anh ngay cả một người bạn là nữ cũng không có, thấy cố chấp cuồng ai mà không chạy cho được.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu lạnh xuống, lập tức từ ghế sô pha đứng dậy, không vui nhìn cô chằm chằm: “Thời Tiểu Niệm, em có ý gì? Em là vì tiền mới ở cùng với anh?”
Cô thích tiền của anh?
Không phải cô nói yêu anh sao?
“A....” Thời Tiểu Niệm dừng một chút, nhìn anh thành thật nói: “Cũng không nhất định không có nhân tố này ở trong, anh đã từng làm rất nhiều chuyện cảm động đến em, trong đó có một số chuyện nếu như anh không có tiền thì sẽ không làm được.”
“Vậy nếu một ngày anh không có tiền thì sao?”
“...”
“Trả lời anh! Thời Tiểu Niệm!” Cung Âu vô cùng muốn nghe câu trả lời của cô.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc suy nghĩ, đưa tay ôm gối, hồi lâu sau mới nói: “Nếu anh có nghèo cũng không sao hết, em sẽ vẽ truyện tranh nuôi anh, bất quá, đến lúc đó tính tình của anh nhất định phải thay đổi thật tốt, em cũng không muốn luôn phải đổi đồ dùng trong nhà.”
“...” Cung Âu trừng mắt nhìn cô chăm chú, đưa tay đánh một cái lên đầu cô: “Hẹp hòi như vậy sao?”
Còn không cho anh đập đồ dùng trong nhà.
Bất quá, cô nói cô nuôi anh, chỉ bằng việc vẽ thêm một ít, thật là quá ngây thơ, nhưng mà không hiểu sao anh nghe cứ cảm thấy vô cùng thoải mái!
Cung Âu lại ngã vào trong ngực cô lần nữa.
Hai người nói một ít chuyện khác, Cung Âu bận bịu công việc cả ngày, hiển nhiên càng mệt mỏi hơn cô, nói được một lúc lại ngủ say trong ngực cô.
Trước khi ngủ, anh còn bá đạo ra lệnh không cho phép cô ngừng, phải tiếp tục nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn gương mặt của Cung Âu, ánh mắt ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Anh có biết không, sau khi yêu anh, em tình nguyện anh không có gì cả.”
Như vậy, cô sẽ dễ dàng đi chung với anh hơn.
Nghe những lời của anh lúc nãy, cha của anh là một người xem danh vọng của gia tộc nặng như vậy, càng không thể nào tiếp nhận một họa sĩ vẽ truyện tranh như cô được.
Cô nghĩ, đại khái giữa cô và Cung Âu cũng chỉ có một tháng thử yêu này là vui sướng đi.
...
Hôm sau, Thời Tiểu Niệm ngồi trên bàn đọc sách, chơi máy vi tính, Mr. Cung đứng bên cạnh bưng các loại bánh ngọt đẹp mắt, im lặng canh chừng.
Trong máy vi tính cô đang nói chuyện với biên tập Hạ...
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, xem tin nhắn biên tập Hạ gửi tới, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt.
Như vậy thì cô có thể làm sao chứ?
Cho dù là cô rửa sạch, lại có ai sẽ tin, cô đã bị đóng vào cây thánh giá đạo đức giả không bước xuống được.
Thật lâu sau, Thời Tiểu Niệm bấm vài chữ lên bàn phím....
Như bây giờ đã rất tốt.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn chữ viết trên màn hình, mỗi câu đều tràn đầy vô lực.
Bây giờ cô chỉ là một sinh vật không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có thể sống trong thế giới truyện tranh và dưới sự che chở của Cung Âu, không còn cách nào đi ra ngoài gặp người.