Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 385: Chương 385: Chương 211: Luôn lo được lo mất 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thùng cơm!

Trong lòng Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ, bất đắc dĩ nói: “Bữa sáng là không cho phép ăn nữa, để em đi làm một ít trái cây cho anh.”

“Tùy tiện, cái gì cũng được! Mau mau mau!”

Cung đại tổng tài vì chưa được ăn mà phiền não đến cực điểm.

“Biết, bây giờ em đi ngay.”

Thời Tiểu Niệm rời khỏi bàn đọc sách bước ra ngoài.

Cung Âu đang muốn đi theo, bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, đến trước bàn đọc sách, đôi mắt đen nhìn máy vi tính.

Máy vi tính chưa có tắt, nhìn một cái là đã thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thời Tiểu Niệm và biên tập Hạ, tầm mắt của anh nhìn một hàng chữ: Vậy sau này em phải làm thế nào hả? Chẳng lẽ em muốn cả đời không ra ngoài gặp người, chỉ dựa vào một cây bút kiếm sống sao?

Đôi mắt Cung Âu sâu xa, không nói gì, giơ chân lên đi ra ngoài.

...

Thời Tiểu Niệm vào nhà bếp làm một mâm trái cây khá lớn, rắc xà lách lên, để trong khay thủy tinh bưng lên cho Cung Âu.

Cung Âu đang họp trên một ban công.

Mấy nhân viên cao tầng của N.E đang ngồi trên sân thượng lớn bận rộn lật văn kiện báo cáo gì đó với Cung Âu, mỗi một người đều đứng, chỉ có Cung Âu ngồi trên một cái ghế trắng, tư thái tao nhã, một tay cầm văn kiện, một tay xoay bút, đôi mắt đen lộ ra vẻ suy tư.

Bọn họ đang thảo luận nội dung buổi họp báo Mr Who.

Gương mặt của mỗi người đều nghiêm trọng như sắp lên chiến trường vậy. Khẩn trương mà chăm chú.

“Mâm trái cây đã làm xong.”

Thời Tiểu Niệm bưng mâm thủy tinh đi tới, đặt lên bàn tròn trên sân thượng.

Mấy nhân viên cao tầng kia lập tức ngừng nói, nhìn cô, tầm mắt Cung Âu rời khỏi văn kiện, lạnh lùng nhìn mấy người đó: “Chào đi!”

“Thời tiểu thư khỏe.”

Mấy nhân viên cao tầng lập tức cung kính cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, tốc độ phản ứng nhanh kinh người.

“Các người khỏe.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Tôi làm rất nhiều trái cây, đều rất tươi ngon, các người cũng ăn một chút đi.”

Một nữ nhân viên cao tầng nhìn mâm trái cây: “Oa, trang trí đẹp mắt như vậy, làm người ta nhìn cũng thấy thèm.”

Quả thật là biết nịnh nọt.

Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tỏ ý nữ nhân viên cao tầng kia có thể ăn thử một ít, cô đang muốn cầm một quả anh đào, đột nhiên cảm giác trên cổ có một cơn gió lạnh thổi tới.

Cô ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu ngồi đó sâu kín nhìn cô: “Tôi có cho phép cô ăn à?”

Nữ nhân viên cao tầng lập tức sợ hãi đứng thẳng lên, không dám nhúc nhích.

“Tiếp tục nói đi.”

Cung Âu lạnh lùng nói, cầm cái nĩa ghim một miếng trái cây bỏ vào miệng.

Mấy nhân viên cao tầng kia phản ứng cũng rất nhanh, không bị một chút việc nhỏ này ảnh hưởng, lập tức lại bắt đầu báo cáo tiếp: “Liên quan đến địa điểm được chọn để mở buổi họp báo là....”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó vốn muốn gọi mọi người cùng nhau ăn, nhưng suy nghĩ thân phận hiện tại của mình bên cạnh Cung Âu vẫn còn kỳ kỳ quái quái chưa xác định, giống như nói cái gì cũng không tốt lắm, vì vậy không lắm miệng nữa.

Nhìn bọn họ họp, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ xoay người rời đi.

Cô rời khỏi sân thượng đi về phía trước, xa xa, cô nhìn thấy Phong Đức đang đứng đó gọi điện thoại, thái độ cung kính.

Gọi điện thoại còn có thái độ này?

Thời Tiểu Niệm hơi khó hiểu, đi về phía trước, liền nghe Phong Đức ở đó nói: “Dạ, lão gia, tôi biết lão gia.”

Lão gia.

Lão gia trong miệng Phong Đức chắc hẳn là cha của Cung Âu.

Phong Đức cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm để hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn ông nói: “Phong quản gia, đang gọi điện thoại với Anh quốc bên kia sao?”

“Thời tiểu thư.” Phong Đức gật đầu nhìn cô nói: “Đúng vậy.”

“Nói gì vậy?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Hiển nhiên Phong Đức không nghĩ tới cô sẽ hỏi, nhất thời sững sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nụ cười tràn đầy vô hại: “Sao vậy, là tôi nhiều chuyện sao?”

“Không phải, Thời tiểu thư.” Phong Đức nói: “Chẳng qua là tôi báo cáo một ít chuyện nhà ở đây cho lão gia biết thôi.”

“Ồ, phải không? Tôi còn cho là đang nói chuyện kết hôn của Cung Âu đâu.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, sâu trong mắt xẹt qua một tia dò xét,

Cô biết bảo anh buông tha cho kết hôn là rất khó làm được, nhưng cô vẫn muốn biết Cung Âu có từng thử hay không.

Phong Đức không biết chuyện ba yêu cầu của cô với Cung Âu, nói không chừng sẽ cho cô biết.

Quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, Phong Đức nghĩ rằng cô đang ghen,vội vàng nói: “Thật ra từ sau khi thiếu gia trờ về Anh quốc lần trước qua loa lấy lệ về chuyện đám hỏi với MoNa tiểu thư, cũng chưa từng liên lạc nữa, lão gia phu nhân hối thúc thiếu gia nhiều lần, thiếu gia cũng chưa từng liên lạc.”

MoNa.

Nghe tên giống một người nước ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.