Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vậy được thôi, mình em ăn hết kem vậy!”
Thời Tiểu Niệm nói, cầm hộp kem xoay người đi.
Nhưng một giây sau, cánh cửa sau lưng cô đã mở ra.
Cô nhếch môi, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Cung Âu mặc một chiếc áo choàng tắm màu bạc đơn giản đứng trước cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Rốt cuộc em cũng biết làm nhiều thứ cho anh ăn rồi!”
Mấy ngày qua cô vẫn luôn khống chế đồ ăn thức uống của anh, từ trước đến giờ anh chưa từng si mê thức ăn.
“Anh nói giống như em đang ngược đãi dạ dày của anh vậy, em chỉ muốn để cho anh ăn uống một cách khỏe mạnh thôi!”
Thời Tiểu Niệm nói, đi về phía anh, mở to mắt đen láy: “Em có thể vào không?”
Cung Âu khoác tay lên cửa, nghe vậy, trong mắt lập tức nổi lên một tia sắc dục: “Em chắc chắn là em muốn vào chứ? Em nghĩ kỹ rồi?”
Không phân biệt được phòng?
Đến phòng anh ngủ? Hay đến ngủ cùng anh?
“Em chỉ muốn vào ngồi chơi một chút thôi!” trong ánh mắt của có gì đó, giống như cô là loại phụ nữ đưa đến cửa nào đó.
“Anh không ngại em vào nằm chơi một chút đâu!” Tốt nhất là nằm thật lâu, nằm đến sáng mai đi.
“Vậy em không vào nữa!”
Thời Tiểu Niệm đưa hộp kem cho anh: “Anh ăn đi, em đi ngủ nhé!”
Nhìn thấy cô thật sự muốn đi khỏi, mặt của Cung Âu dần lạnh xuống, vẻ mặt không vui, mở cửa lớn hơn một chút, trợn mắt, lạnh lùng nhìn về phía cô: “Em lăn vào trong cho anh, ngồi một lát hãy đi!”
Lại còn dám rời khỏi anh.
“...”
Sớm nói như thế thì chẳng phải đã xong rồi sao?
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, môi gợn lên một nụ cười đắc ý, ôm hộp kem đi vào phòng ngủ, chỉ nhìn thấy nắp đàn dương cầm đã mở, rõ ràng là vừa rồi đã có người chơi đàn.
“Vừa rồi anh đàn dương cầm?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Có đàn!” Cung Âu cướp hộp kem trong lòng của cô, cầm thìa múc một thìa kem cho vào trong miệng.
Mùi thơm lạnh như băng trong miệng bắt đầu tỏa ra, trong ánh mắt đầy u ám của Cung Âu cũng dịu đi một chút.
Anh thật sự cần chút lạnh buốt này.
Cô gái Thời Tiểu Niệm này chính là khẩu vị của anh.
Thời Tiểu Niệm nhìn màu trắng đen của cây đàn dương cầm trước mặt, đầu ngón tay đè nhẹ lên phím đàn, đảo mắt nhìn về gương mặt anh tuấn của Cung Âu: “Cung Âu, ngày mai là buổi họp báo giới thiệu Mr.Who, anh có căng thẳng không?”
“Em đang nói đùa?”
Cung Âu hừ lạnh, từ trên xuống dưới đều toát ra sự cao ngạo và cao cao tại thượng mà bẩm sinh đã có.
Anh căng thẳng? Làm sao có thể chứ!
“Toàn thế giới đều đang chú ý vào sản phẩm của anh, anh thật sự không căng thẳng?” Thời Tiểu Niệm đang ngồi trước đàn dương cầm, đôi mắt trong suốt nhìn về phía anh: “Nếu là em, nhất định là em căng thẳng đến chết rồi, trước kia đọc diễn văn trên sân khấu trường, em đều căng thẳng.”
Khi đó, đối mặt với cô chỉ là những người bạn học.
Mà anh, sẽ đối diện với ánh mắt của vài chục ngàn người trong hội trường và toàn thế giới.
“Anh có thể so với em sao?”
Cung Âu khinh thường mà nhìn cô, tiếp túc múc kem cho vào miệng, từng thìa từng thìa một.
Được lắm, xem ra anh cũng sẽ không dám thừa nhận với cô sự căng thẳng của mình.
“Phải phải phải, làm sao em có thể so được với anh!” Thời Tiểu Niệm nhìn về chiếc đàn dương cầm phía trước mặt, nói: “Vừa rồi em đứng ở ngoài cửa không nghe rõ lắm, anh đàn lại cho em nghe nhé!”
“Thu tiền!”
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Một triệu!”
“Không có.” Thời Tiểu Niệm thành thực, trước mắt cô còn phải tiết kiệm, cô vẫn còn nợ một khoản trong thẻ tín dụng, vẫn còn thiếu Phong Đức một khoảng.
“Không có, em còn dám trâng tráo muốn anh chơi đàn?”
Cung Âu nghiêng mắt nhìn cô, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu nhìn về phía anh, nháy mắt một cái, giọng nói dịu dàng như suối: “Em là bạn gái của anh, như vậy chẳng phải có thể tùy thời tùy chỗ mà được nghe bạn trai mình chơi đàn dương cầm sao, xem ra không phải vậy, vậy thôi đi!”
Cô cố ý tỏ ra luyến tiếc mà nói, đưa tay muốn đậy lại đàn dương cầm, một bàn tay thon dài ngăn ở trước đàn dương cầm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt.
Cung Âu cúi mắt nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô: “Em vừa nói gì, em là gì của anh?”
“Là bạn trai bạn gái, không phải chúng ta đang yêu thử sao?” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, cười khanh khách, đôi mắt như vì sao.
Cung Âu dán mắt vào cô, ngay lập tức cổ họng bị nghẹn lại, hộp kem cũng bị đặt xuống cây đàn dương cầm, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: “Muốn nghe gì?”
Vừa nói, Cung Âu vừa múc một thìa kem cho vào miệng mình.
Cô cười cười nhìn anh, muốn nghe Ludwig van Beethoven, anh cũng lập tức đem người từ dưới lòng đất đào lên cho cô.
“Tùy ý, em không rành dương cầm, anh muốn đàn cái gì thì đàn cái đó đi!”
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh.
Cung Âu đặt hai tay lên phím đen trắng của dương cầm, ngón tay thon dài, hiện rõ khung xương, bàn tay đẹp đến nổi không tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nào.
Anh chơi đàn, ngón tay đặt nhẹ xuống từng phím đàn, tiếng đàn êm dịu như dòng nước chảy ra dưới ngón tay anh.
Thời Tiểu Niệm yên lặng lắng nghe, hóa ra Cung Âu còn biết chơi đàn dương cầm, chơi cũng không tệ.