Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 388: Chương 388: Chương 212. Trước buổi họp báo 2




Bên ngoài cửa sổ là một màu đen tuyền, trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm êm dịu như dòng nước chảy xuôi, trên phím đàn là một đôi tay xinh đẹp, mà chủ nhân của đôi tay này là một người đàn ông anh tuấn.

Nếu trong miệng người đàn ông anh tuấn này không ngậm chiếc thìa bạc, nhất định cô sẽ cho rằng đây chính là bức tranh lãng mạn nhất trên thế giới.

Thời Tiểu Niệm nhìn đôi bàn tay của anh đang lướt nhẹ nhàng trên những phím đàn trắng đen, dần dần, cô lại nghe thấy được sự sốt ruột trong tiếng đàn dương cầm của anh.

Thật kỳ lạ, cô không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng có thể nghe được tâm tình vào giờ phút này của anh chính là sự sốt ruột.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu ngồi ở đó, trong miệng đang ngậm chiếc thìa, trên gương mặt anh tuấn cũng không có biểu cảm gì, đôi mắt đen sâu thẳm, làm cho người khác không nhìn thấu được nỗi lo của anh.

Chỉ còn tiếng đàn dương cầm là bán đứng anh.

Thời Tiểu Niệm từ từ đứng lên, đưa tay lấy thìa bạc trong miệng của anh đi, sau đó ôm lấy một bên người của anh, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua vai anh.

Trong phút chốc tiếng dương cầm liền dừng lại.

Cơ thể Cung Âu căng cứng: “Em đang làm gì vậy?”

“Đột nhiên rất muốn ôm anh!” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu của anh, giọng nói vô cùng trong trẻo.

“...”

Ánh mắt của Cung Âu đông cứng lại: “Thời Tiểu Niệm, em uống nhầm thuốc rồi hả?”

“Không có, chỉ muốn ôm anh thôi!”

Anh không dám thừa nhận sự căng thẳng của mình, cô cho anh một chút sức lực, dù cho chút sức này nhỏ nhặt không đáng kể.

“...”

Ánh mắt của Cung Âu trở nên sâu thẳm.

“Cung Âu, anh biết không, lúc nhỏ mỗi lần biết mình phải lên sân khấu đọc bài diễn văn, em sẽ đứng ở trước bức tường mà tập hít thở thật sâu, sau đó cũng không căng thẳng nữa!” Thời Tiểu Niệm ôm lấy anh.

“Nói với anh điều này làm gì? Không có hứng thú nghe chuyện lúc nhỏ của em.”

Lúc nhỏ cô chủ yếu là ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ, anh cũng không thèm biết.

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thì nói thôi!”

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, vẫn ôm anh.

Cung Âu ngồi bất động.

Rất lâu, Thời Tiểu Niệm ôm đến khi cánh tay tê dại, không kiềm được mà buông tay ra, tay mới vừa buông, cả người cô liền bị Cung Âu bế bổng lên.

Cung Âu ôm ngang cô, ánh mắt đen nhìn cô chăm chú: “Sao, ôm xong liền buông, chơi xong thì đi? Anh có thể để cho em chiếm lợi như vậy, à?”

Vừa nói, Cung Âu vừa ôm cô đi về chiếc giường lớn, ném cô lên giường, cúi mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn đầy ý muốn cướp làm của riêng.

“Nói rồi, chỉ qua ngồi chơi một chút!”

Anh lại cưỡng ép.

Thời Tiểu Niệm ngồi dậy từ trên giường, cũng không vội chạy xuống, cứ như vậy mà nhìn anh.

“Vào phòng của anh còn có chỗ cho em nói sao?” Cung Âu nói thẳng, nhìn về phía cô, đưa tay kéo áo choàng tắm ra, cúi người dựa sát vào cô, gương mặt anh tuấn in vào mắt cô, không đứng đắn nói: “Hơn nữa, anh nói là làm, không phải là ngồi!”

“...”

Thời Tiểu Niệm không kiềm chế được mà lùi về phía sau, nhìn anh nói: “Cung Âu, anh không nói lý lẽ, anh chơi chữ với em?”

“Vậy em làm gì anh?”

Cung Âu nhíu mày.

“Ngày mai anh còn có buổi họp báo giới thiệu.

“Vậy thì sao?” Cung Âu hỏi.

“Anh nên nghỉ sớm một chút, như vậy ngày mai mới có tinh thần mà đối phó với buổi họp báo.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Nghỉ sớm đi, được không?”

“Không được!” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô: “Em là thuốc nâng cao tinh thần của anh! Không cho phép đi! Phải ở lại với anh!”

Cô là thuốc nâng cao tinh thần cho anh?

“Anh nói thật sao?”

Tròng mắt của Thời Tiểu Niệm chuyển động qua lại, sao đó ngẩng mặt lên chủ động hôn lên môi anh, môi của anh lạnh buốt, mang theo vị ngọt.

“...”

Cả người của Cung Âu lập tức căng cứng, hai mắt nhìn cô đăm đăm.

Người con gái này tối nay bị điên rồi?

Lại chủ động ôm anh, chủ động hôn anh.

Cung Âu đầy cô ra, trừng mắt nhìn gương mặt của cô: “Thời Tiểu Niệm, có phải là em uống nhầm thuốc rồi không?”

Thời Tiểu Niệm bị anh đẩy ngã ra giường, nghe vậy liền khó chịu, lần đầu tiên cô chủ động tiến gần đến anh, tặng thêm một nụ hôn, kết quả là anh nghi ngờ cô uống nhầm thuốc rồi?

Mạch suy nghĩ của anh thật là....

Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói mà nhìn anh: “Thôi đi, em về ngủ đây!”

Người đàn ông này, cô đang chuẩn bị làm thuốc nâng cao tinh thần cho anh, kết quả anh lại như vậy, là do trước kia cô đã từ chối anh quá nhiều sao? Khiến cho anh phản ứng như vậy?

Thời Tiểu Niệm từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài, chưa đi được hai bước, đã bị Cung Âu từ ôm lấy từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.