Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đeo mắt kính và khẩu trang, không ai nhận ra cô.
Cô xem mình như là một khán giả bình thường, xem họp báo.
Dứt lời, cô liền phát hiện có người đánh úp tới người cô, bắt đầu táy máy tay chân, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đè lại bàn tay trước ngực cô: “Không phải nói không động em sao?”
“Ừ.”
Cung Âu không nói gì, rút tay mình về, an phận ngồi.
Anh thật sự mệt mỏi, ôm cô liền nhắm mắt lại, tựa đầu trên vai cô, chỉ chốc lát đã ngủ say.
Không phải nói cô là thần dược sao?
Sao cô giống thuốc ngủ vậy?
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đi ngủ sớm một chút, mai mới có tinh thần ứng phó buổi tuyên bố.
Đêm nay, Thời Tiểu Niệm chủ động ngủ lại trong phòng Cung Âu, chỉ là hai người chẳng hề làm gì cả, Cung Âu xem cô như gối ôm mà ôm ngủ cả đêm.
Thời Tiểu Niệm khá khổ cực, bị anh quấn rất chặt, không có một chút không gian của mình, tư thế ngủ rất không thoải mái, cả đêm đều là chập chờn.
Vì không muốn đánh thức anh, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, 0bcổ và vai cũng chịu khổ không kém.
Rốt cuộc, trời đã sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ sát đất, rọi ánh sáng lên sàn nhà.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa bị gõ ba cái, âm thanh mang theo cảm giác nho nhã lễ độ.
Thời Tiểu Niệm đang nằm trong khuỷu tay Cung Âu mở to hai mắt, nhẫn nhịn thân thể rã rời, nghe được tiếng gõ cửa, Cung Âu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, con ngươi sâu thẳm, tựa như có thể giết người.
“Chào!”
Thời Tiểu Niệm nỗ lực nở nụ cười.
Ngày hôm nay đối với anh là một ngày trọng đại, cô không thể khiến tâm trạng anh xấu đi được.
Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cô, hình như chưa tỉnh táo: “Thời Tiểu Niệm, tối hôm qua thật giống như anh đã quên chuyện gì.”
“Chuyện gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, liên quan tới chuyện tuyên bố sao? Lẽ nào tuyên bố chưa thỏa đáng?
Vậy làm sao bây giờ?
Cung Âu nhìn cô, bỗng nhiên anh nắm tay cô ngậm vào miệng.
“Á!”
Thời Tiểu Niệm mẫn cảm giơ thẳng tay, đầu ngón tay truyền tới cảm giác, từ bên tay tới toàn thân.
Sao anh lại uống nhầm thuốc vào sáng sớm?
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng bỗng dưng nhếch lên thành độ cong, tiếng nói lộ ra tính cách lười biếng: “Tối hôm qua buồn ngủ quá, đã quên làm cái này.”
Nói xong, Cung Âu buông cô ra, bước vào phòng tắm.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn ngón tay mình, trên đầu ngón tay còn có dấu răng nhàn nhạt.
Còn nói cô là chó, anh mới là chó đó.
Sáng sớm liền cắn người.
Nào có như vậy, thiệt thòi cô lo lắng cho anh.
Thời Tiểu Niệm vẩy vẩy tay mình, có điều có tâm tình đùa với cô, phải nói anh rất tin tưởng buổi tuyên bố hôm nay.
Nghĩ thế, Thời Tiểu Niệm cũng không tính toán nữa, từ trên giường bước xuống.
Nhức eo đau lưng.
Cung Âu thật sự xem cô như gối ôm cả đêm, làm cho cô ngủ không thoải mái, cái cổ nghiêng về một bên.
Cô bước xuống, người còn chút buồn ngủ, đi tới mở cửa.
Thấy Phong Đức cùng một đám người giúp việc đứng trước cửa, trên tay mỗi người cầm giày da, hoặc áo sơ mi, âu phục, comple, có người chuyên nghiệp cầm cái hộp trong tay.
Thật phô trương mà.
“Thời tiểu thư, chào buổi sáng!” Phong Đức tinh thần sáng lạng cúi đầu: “Quần áo đã chuẩn bị xong.”
“Ừ. Cung Âu đang rửa mặt, lát nữa sẽ ra.”
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa nói, không để bọn họ đi vào.
Cung Âu không thích người khác vào phòng ngủ của anh.
“Phong Đức đến rồi?”
Cung Âu bước ra, tinh thần vô cùng tốt, thân hình cao lớn, trên gương mặt anh tuấn có những giọt nước, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt chăm chú nhìn cô, lông mi thật dài, cực kì gợi cảm.
“Ừ. Đến rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cung Âu đánh giá cô, giọng nói có chút không vui: “Sao em có vành mắt đen này rồi?”
“Có đúng không? Chắc là tối hôm qua ngủ không ngon.” Thời Tiểu Niệm sờ sờ mắt mình, so với không ngủ, ngủ một hồi tỉnh một hồi còn khó chịu hơn.
Tối hôm qua cô vẫn đau khổ nhẫn nhịn.
“Ngủ không ngon?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt tà khí ám muội nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, không phải tối hôm qua em chỉ lo nhìn trộm anh, mơ tới anh nên mới ngủ không ngon đó chứ?”
Trán Thời Tiểu Niệm đầy vạch đen
Anh đúng là không biết ngại, ôm cô thật chặt, cô không dám làm phiền anh, miễn cưỡng không nhúc nhích, bây giờ dẽ có bộ dạng này sao?