Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 390: Chương 390: Chương 213: Trận chiến vào sáng sớm 2




Thời Tiểu Niệm rất muốn nói thế nhưng cuối cùng vẫn phải nói: “Đúng vậy nha, đúng vậy nha, nhan sắc của anh có một không hai, không nhìn lén vài lần thì làm sao em ngủ được.”

Bất kể như thế nào, cô không thể nói cô muốn anh có tinh thần tốt mà nhẫn nhịn.

Hôm nay là ngày trọng đại trong sự nghiệp của anh.

“Anh rất thích em thành thật.” Cung Âu vô cùng hài lòng.

Thời Tiểu Niệm không nói gì.

Cung Âu đi ra bên ngoài, Phong Đức cùng người giúp việc lập tức cúi đầu, cung kính nói: “Thiếu gia, chào buổi sáng!”

“Mấy giờ rồi?”

Đối mặt với bọn họ, thanh âm Cung Âu có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

“Bây giờ là 7 giờ 30 sáng, còn ba tiếng nữa tới giờ tuyên bố.” Phong Đức cung kính nói.

“Chuẩn bị xong hết chưa?”

Cung Âu lạnh nhạt hỏi, một bên hỏi một bên mở dây buộc bên hông áo tắm, trực tiếp cởi áo tắm ra, áo tắm rơi xuống đất, anh chỉ mặc một cái quần tam giác, lộ ra vóc người nam tính gợi cảm, nhìn tiếp, vân da rõ ràng, đường nét hoàn mỹ như kim loại cắt thành vậy, mỗi một điểm đều hoàn mỹ.

Anh đột nhiên bước đến, Thời Tiểu Niệm sửng sốt nhìn hai giây, vội vã quay mặt đi.

“Làm gì giống như em chưa từng thấy thế?”

Cung Âu bất mãn nhìn cô, đưa tay bóp lấy cằm cô, ép cô quay mặt lại.

Mặt Thời Tiểu Niệm như thiêu cháy, đôi mắt chuyển loạn xung quanh, không nhìn tới anh, nhỏ giọng nói: “Anh không được như vậy, nữ giúp việc còn ở đây.”

Lớn lên ở nước ngoài đúng là không giống nhau, nào có mở ra như thế.

Ngay trước mặt một đám nữ giúp việc cởi áo tắm như vậy, sáng sớm khoe vóc người.

“Họ dám xem?”

Cung Âu thả tay xuống, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn.

Toàn bộ nữ giúp việc lập tức nhắm mắt lại, chỉ chuyên tâm cầm đồ vật trong tay.

Thời Tiểu Niệm yên lặng.

“Thời Tiểu Niệm, em yên tâm, thân thể của anh chỉ cho một mình em mơ ước.” Cung Âu nói với cô, ngữ khí cao cao tại thượng, thật giống bố thí ân đức cho cô.

Thời Tiểu Niệm không muốn để ý tâm tình anh.

Phong Đức hiển nhiên đã nhìn quen khung cảnh này, cầm lấy áo sơ min từ trong tay một nữ giúp việc, bắt đầu hầu hạ Cung Âu mặc quần áo.

Áo sơ mi được ủi đến đường nép thẳng tấp, mặc trên người Cung Âu càng tôn thêm thân hình anh, anh đứng đó có cảm giác như một người mẫu.

Mặc quần dài, áo sơ mi, âu phục, comple vào.

Cung Âu mở hai tay ra, đứng đó không hề động đậy, một mặt cao ngạo, tùy theo Phong Đức hầu hạ.

Phong Đức chăm chú cẩn thận mang đồng hồ đeo tay cho Cung Âu, so sánh thời gian.

“Bình thường cũng không thấy người giúp việc hầu hạ anh mặc quần áo nha.” Thời Tiểu Niệm thấy thế không nhịn được nói, phương thức Đại thiếu gia này thật dọa người.

“Ở Cung gia, có chuyện quan trọng người giúp việc mới tới hầu hạ, để đảm bảo mỗi chi tiết nhỏ đều mười phân vẹn mười.”

Phong Đức so sánh thời gian xong, ngẩng đầu giải thích cho Thời Tiểu Niệm.

“Thì ra là vậy.” Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cung Âu đứng đó, mắt đen hơi liếc nhìn Thời Tiểu Niệm, tay thon dài lấy cà vạt từ trong tay người giúp việc đưa cho Thời Tiểu Niệm, cô nhíu mày.

Thời Tiểu Niệm không phải là người ngu, hiểu rõ ý anh, lập tức nhận cà vạt vòng qua cổ anh, tự tay thắt cà vạt cho anh.

Cà vạt màu xanh lam, không quá bắt mắt, nhưng bên trên có một chút họa tiết, chắc là thêu lên.

Ngay cả cà vạt cũng chú trọng nhu thế.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc một lát, sau đó tiếp tục thắt cà vạt cho anh.

Phong Đức đứng một bên liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, vội vàng nói: “Cái nơ này thắt quá đơn giản, không thích hợp dự họp hoạt động chính thức, lấy cà vạt dự bị lại đây.”

“A! Thật không tiện, em chỉ biết thắt kiểu này.”

Thời Tiểu Niệm vội vã thu tay về, sao cô thắt nơ phức tạp được.

“Không cần lấy.” Cung Âu mở miệng, tay thon dài kéo kéo cái nơ, nói: “Kiểu này không sai, cứ như vậy đi.”

Phong Đức nhíu mày: “Nhưng mà.”

“Ông là thiếu gia hay tôi là thiếu gia?”

Cung Âu không vui trừng mắt Phong Đức.

Phong Đức vội vã cúi đầu, không nói tiếp nữa, cuộn tay áo Cung Âu lên, làm rất cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.