Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 399: Chương 399: Chương 218: Công khai phản kháng gia tộc 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc nhẫn trên tay đầy kinh ngạc.

Chiếc nhẫn bị mất đã trở lại, ngay cả Cung Âu bá đạo cũng đã trở lại.

Cô đứng dưới ánh mặt trời, ngây người rất lâu mới bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Cung Âu, đột nhiên anh công khai quan hệ của chúng ta như vậy, có phải chẳng khác nào đối nghịch với gia tộc hay không?”

Đây là công khai phản kháng gia tộc mà.

Vì cô, anh thật sự quăng hết trách nhiệm đang gánh trên vai xuống.

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm nói: “Đây là chuyện của anh, em bận tâm cái gì, em cứ nói với anh, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có thể kết thúc lời hẹn một tháng đó trước thời hạn hay không?”

Anh đã làm được cái cô muốn.

Anh công khai tình yêu với toàn thế giới, hủy bỏ cuộc hôn lễ.

Kết thúc lời hẹn một tháng trước thời hạn.

Môi Thời tiểu Niệm giật giật, đang muốn nói cái gì, Phong Đức từ trong nhà vội vã chạy ra, cầm một cái điện thoại trên tay, thở hồng hộc chạy tới trước mặt họ nói: “Thiếu gia, là điện thoại của lão gia.”

“...”

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, đúng là tới thật nhanh.

Thời Tiểu Niệm lập tức khẩn trương lên, nắm ống tay áo của anh, Cung Âu rũ mắt liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp bá đạo: “Đây là chuyện của anh, em không cần phải để ý đến! Đứng yên ở đây, không được nhúc nhích, Phong Đức canh chừng em ấy cho tôi!”

Vừa nói, Cung Âu vừa cầm điện thoại đi vào trong.

Thời Tiểu Niệm vừa lo lắng vừa nóng nảy muốn đi theo sau, Phong Đức cản cô lại: “Thời tiểu thư, thiếu gia không muốn cho cô nghe.”

Thời tiểu Niệm chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Phong Đức lo lắng hỏi: “Phong quản gia, tôi muốn biết, chuyện hôm nay sẽ tạo thành hậu quả như thế nào?”

Nghe được vấn đề của cô, Phong Đức nhíu mày, không nói gì cả.

Thời Tiểu Niệm thấy vậy cnag2 lo lắng hơn: “Phong quản gia, rốt cuộc sẽ như thế nào? Sẽ có ảnh hưởng đến Cung Âu hay không?”

Phong Đức nhìn cô, sau đó thở dài một cái: “Ảnh hưởng của dư luận thì tôi không biết, nhưng có thể khẳng định, giữa thiếu gia cùng lão gia và phu nhân nhất định sẽ tranh cãi một phen.”

Tranh cãi.

Sắc mặt của Phong Đức để cho cô biết, cái tranh cãi này tuyệt đối không đơn giản như cô đã tưởng vậy.

“Bây giờ Cung gia chỉ còn lại thiếu gia, lão gia và phu nhân đã dồn hết tất cả mọi hy vọng lên người của thiếu gia, hy vọng người ngài ấy cưới cũng là đời sau của quý tộc, tiếp tục truyền thừa danh dự và vinh dự của Cung gia.” Phong Đức nói: “Sợ là, lão gia sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“...”

Thời tiểu Niệm đứng đó, ngơ ngác nghe.

Từ lần trước Cung Âu nói, cô đứng bên cạnh cũng hiểu được cha của Cung Âu một chút, đó là một người coi trọng năng lực, dùng hết sức lực bảo vệ danh vọng.

Nhưng bây giờ, Cung Âu lại làm chuyện như vậy.

Vốn là cô cũng không ôm hy vọng, chỉ là muốn biết Cung Âu có thể vì cô mà thử đi nói với Cung gia hay không, chỉ cần anh thử một lần thôi, cô cũng đã hài lòng.

Kết quả, Cung Âu lại làm ra chuyện như vậy.

Tình cảm của anh đối với cô, còn mạnh mẽ, điên cuồng hơn cô đã tưởng tượng.

Lúc trước cô lại còn vì chuyện này mà buồn bực, nghĩ lại cô thật đúng là chưa hiểu Cung Âu lắm.

“Thiếu gia.” Bỗng nhiên Phong Đức cúi đầu xuống.

Thời tiểu Niệm ngước mặt lên nhìn, Cung Âu từ bên trong đi ra, sắc mặt lạnh lẽo, không chút biểu tình nào, anh vứt điện thoại trong tay cho Phong Đức: “Đi xuống.”

“Dạ, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu, xoay người rời đi.

Thời tiểu Niệm đi đến bên cạnh Cung Âu: “Xảy ra chuyện gì, có phải cha anh mắng anh hay không? Hay là ra lệnh cho anh phgai3 trở về Anh quốc giải thích?”

“Giải thích cái gì, anh không giống với loại người chỉ biết dựa vào gia tộc như Mộ Thiên Sơ đó.”

Cung Âu kiêu ngạo hất mặt lên, tự cao nói: “Anh có thể có được như hôm nay là dựa vào hệ thống N.E của chính anh và anh trai anh, không có bất cứ quan hệ nào với gia tộc, cuộc sống của anh lại không cần dựa vào bọn họ.”

“Nhưng mà....”

“Hôm nay anh đã công khai, cha mẹ nếu đồng ý chấp nhận thì chấp nhận, nếu không thì để cho họ cứ tiếp tục canh giữ ngôi nhà cũ quý tộc kia là được, canh giữ cái danh vọng gì kia, anh không cần quan tâm nữa!” Cung Âu không cho là đúng nói.

Thời Tiểu Niệm cắn môi: “Nhưng đó là cha mẹ của anh mà.”

Cô không tin, anh có thể không chút cảm tình gì với cha mẹ, hành động này của anh được xem như là quyết liệt với cả Cung gia.

“Ừ.” Cung Âu trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, thấy không, vì em, anh cũng đã phản kháng luôn cha mẹ! Đời này của anh không thể nào bước vào Anh quốc nữa!”

“...”

Thời tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên cảm giác trên vai thật nặng.

Bây giờ cô mới hiểu được, cô đã cho Cung Âu một vấn đề khó khăn gì.

Vấn đề này, cô ra thật quá ác.

“Sao vậy?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, trên gương mặt đờ đẫn của em là cái biểu tình quỷ quái gì đó...”

“Không đợi anh nói xong, đột nhiên Thời Tiểu Niệm nhào vào trong ngực anh, nhón chân lên, hay tay ôm chặt cổ, đầu tựa vào bả vai anh.

Cung Âu bị cô đụng vào thật mạnh.

Cái ôm bất ngờ làm trên gương mặt anh tuấn của Cung Âu cũng xuất hiện vẻ mê man trong chốc lát.

Cô lại có thể chủ động ôm anh sao?

“Thật xin lỗi, Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm vững vàng ôm cổ anh, giọng hơi khàn khàn, cực kỳ áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.