Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 405: Chương 405: Chương 221: Rốt cuộc cô đã biết vì anh mà trả giá 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Vậy điện thoại để ở chỗ của Phong Đức, ông ấy sẽ nhận giúp chúng ta.”

Cung Âu nói, trong con ngươi màu đen không hề lộ dấu vết toan tính.

Thời Tiểu Niệm làm sao có thể đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc phải ứng phó thật tốt các hoạt động trong ngày hôm nay, không thể làm mất mặt, vì vậy ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Phong Đức vừa mới lên ngồi cạnh tài xế: “Phong quản gia, làm phiền ông rồi!”

“Cô yên tâm, tôi sẽ quản lý thật tốt.”

Phong Đức nói, chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu đang thờ ơ mà nhìn vào điện thoại, ánh mắt sâu xa, Phong Đức đã hiểu, sau khi nhìn thấy Thời Tiểu Niệm cúi đầu đọc tài liệu, liền tắt chuông điện thoại, sau đó tắt máy điện thoại cất đi.

Thời Tiểu Niệm lật tài liệu trong tay, Cung Âu ôm cô: “Em có biết tiếng Anh không?”

“Biết, lúc học tiếng Anh, thành tích của em cũng không tệ.”

Thời Tiểu Niệm nói, bỗng bổ sung thêm một câu: “Nhưng phát âm không tốt, hơn nữa mấy năm nay cũng không đụng đến tiếng Anh nữa, không phải là cần nói tiếng Anh chứ? Em không thành thạo.”

Với trình độ bây giờ của cô, chỉ có thể nghe hiểu thôi, nói còn gượng gạo lắm.

Cô có chút căng thẳng.

“Không biết nói thì không cần nói, không muốn nói cũng không cần nói, em đứng bên cạnh anh là được rồi, muốn nói gì đều để anh nói.” Cung Âu hạ giọng nói.

Việc chiếc điện thoại cũng bị lãng quên.

Căn bản là Thời Tiểu Niệm cũng không nghĩ đến chiếc điện thoại nữa.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, lật tài liệu nói: “Em thấy trong đây nói là giới thiệu người máy và viện trưng bày khoa học công nghệ cho khách hàng nữ, việc này em làm được.”

Cô là người sử dụng người người máy đầu tiên, không ai hiểu rõ bằng cô.

Cô vẫn lật tài liệu, yên lặng ghi nhớ.

Đến bên ngoài viện trưng bày khoa học công nghệ, bên ngoài viện khoa học công nghệ vô cùng náo nhiệt, vô số người đang vui vẻ đứng ở ngoài, kêu gào gì đó, bảo vệ ăn mặc chỉnh tề xếp thành hàng, đứng thành một dãy riêng biệt.

Phía ngoài viện trưng bày khoa học công nghệ trải một tấm thảm đỏ thật dài, có khách mời đang đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm nhìn xa xa, lại có những nhân vật vô cùng nổi tiếng, đó là những nhân vật mà bình thường chỉ có thể thấy trong tivi, hôm nay cần cô đến đón tiếp.

“Phù...”

Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, hít thở sâu vài lần.

“Căng thẳng?” Cung Âu hỏi cô: “Căng thẳng, vậy bây giờ chúng ta liền đi!”

“Không sao, em có thể!”

Thời Tiểu Niệm kiên định nói, ném cho Cung Âu một ánh mắt để anh yên tâm.

Anh đã vì cô làm rất nhiều rồi, bây giờ là lúc cô báo đáp cho anh.

“Thật sự có thể?”

“Thật sự có thể!”

Tài xế đã mở cửa chờ rất lâu, lúc này Cung Âu mới bước xuống xe, Thời Tiểu Niệm đưa tay cho anh, Cung Âu dắt cô ra khỏi xe.

Cô vừa xuống xe tiếng reo hò lại càng vang dội, vô số người đang liều mạng mà gào thét.

Thời Tiểu Niệm bày ra nụ cười mà mình đã tập lúc sáng, nhìn về phía nhóm người bên đó, sau đó khoác lên cánh tay của Cung Âu bước lên thảm đỏ, Mr.Cung cũng di chuyển thân hình màu bạc đi ở phía sau bọn họ.

Từng nhóm người gào thét, kêu gào chói tai.

Nhiệm vụ chủ yếu của Thời Tiểu Niệm hôm nay chính là mời khách nữ tham quan viện khoa học công nghệ, những khách hàng nữ này có nữ cường trong giới kinh doanh, có chính trị, cũng có một số là phu nhân của người nổi tiếng...

Trong viện nghiên cứu trưng bày tất cả hình ảnh thông tin của người máy, Thời Tiểu Niệm dẫn họ đi đến một bên của quầy triển lãm: “Mô hình ở đây chính là chính là hình tượng thay đổi luân phiên của Mr.Who , như thế này, đây chính là hình tượng của Mr.Who lúc đầu, nhìn ở bên ngoài cũng có thể thấy không có sự hoàn thiện như lúc này.”

Nhóm khách nữ mỉm cười gật đầu, nghe cô thuyết minh.

Tim của Thời Tiểu Niệm như đang đánh trống, trên mặt lại phải cố gắng kiên cường giả vờ điềm tĩnh, để cho mình thuyết minh tạo được sự hứng thú, không quá cứng nhắc, cô xoay người nhìn Mr.Cung vẫn luôn theo sát ở phía sau cô, mỉm cười hỏi: “Mr.Cung, cậu có hài lòng với bề ngoài của mình không?”

“Hài lòng, tôi chính là ngài Cung trong thế giới người máy!”

Mr.Cung tự cho là minh vô cùng siêu phàm.

“Haha.”

Tất cả khách hàng nữ đều bị chọc cười, các câu hỏi đến tới tấp, Thời Tiểu Niệm cố gắng giải thích.

Một bên khác, Cung Âu đang bị mấy vị khách nước ngoài chặn lại, trên tay còn cầm một ly sâm panh, nói chuyện với các vị khách nước ngoài, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đang nỗ lực gánh vác trách nhiệm làm bạn gái của anh, mỉm cười dẫn mọi người đi tham quan, miệng nói không ngừng.

Nụ cười của cô có chút gượng gạo.

Hôm qua vừa mới công khai tình cảm, hôm nay liền muốn cô dùng tư thái của người chủ để tham gia hoạt động như thế này, điều này đối với cô mà nói là làm cho người khác khó chịu, dù sao cô cũng không giống như anh từ nhỏ đã sống trong bầu không khí như vậy.

Anh đã không để ý đến điều này.

Cung Âu nghiêng mặt, nhìn Phong Đức đang đứng ở bên cạnh hạ thấp giọng nói: “Đưa Thời Tiểu Niệm ra ngoài nghỉ ngơi.”

Anh có thể cảm nhận được, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn là đang cố gắng chống đỡ.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu lập tức đi về phía Thời Tiểu Niệm.

Ánh mắt của Cung Âu cũng không rời đi mà vẫn nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ nhìn thấy Phong Đức đi về phía Thời Tiểu Niệm, cúi người nói vài câu, Thời Tiểu Niệm vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó vẫn nhìn về nhóm khách nữ tiếp tục thuyết minh, tiếp tục dẫn bọn họ đi tham quan, còn chủ động đưa sâm panh cho người khác.

Không có ý định nghỉ ngơi.

Phong Đức đứng ở bên đó nhìn về phía Cung Âu lắc đầu, ý chính là Thời Tiểu Niệm không chịu nghỉ ngơi.

Cung Âu không kìm chế được mà nhíu mày, đây là cô đang gượng ép chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.