Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 406: Chương 406: Chương 221: Rốt cuộc cô đã biết vì anh mà trả giá 2




“Ngài Cung tiệc đính hôn của ngài gần cũng gần đến rồi, trong mắt cũng chỉ có bạn gái của mình thôi!” Vị khách nước ngoài dùng tiếng Trung vặn vẹo trêu chọc Cung Âu.”

Cung Âu nét mặt không đổi nhìn bọn họ, đặt ly sâm panh vào lại khay của người phục vụ, dùng tiếng Anh nói với các vị khách nước ngoài: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện được!”

Nói xong, Cung Âu liền bước nhanh về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đang dẫn các vị khách nữ đi tham quan, nói đến mức khô miệng, nụ cười đông cứng trên mặt, cô cầm ly sâm panh uống một ngụm nhỏ.

“Chiếc nhẫn trên tay cô hình như là loại kim cương máu cao cấp vô cùng hiếm thấy.” Một vị khách nữ nhìn chiếc nhẫn trên tay của Thời Tiểu Niệm nói, biết hàng thật, có chút kinh sợ.

“Đúng là, kim cương máu không phải là hiếm, nhưng viên kim cương máu này nhất định là loại cao cấp.”

Một người khác cũng góp vào một câu, không thể kiềm chế mà cầm tay của Thời Tiểu Niệm xem xét tỉ mỉ chiếc nhẫn kim cương của cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, kim cương máu cao cấp.

Trước giờ cô vẵn không biết chiếc nhẫn của minh đáng giá bao nhiêu, nhưng nhìn thấy những người này lộ ra vẻ hâm mộ, cô nghĩ, viên kim cương trên chiếc nhẫn này của cô có lẽ không phải đơn giản chỉ dùng tiền là có thể mua được, là hàng hiếm trên thế giới.

“Cô Thời, cô và ngài Cung rất thân thiết sao?” có người hỏi: “Loại kim cương máu này này không thể đo bằng tiền, ngài Cung lại vì cô mà mài ra thành hình, có thể thấy được ngài Cung rất để tâm đến cô.”

Có thể sở hữu viên kim cương máu cực phẩm này cũng đáng giá, người bình thường ai lại không tiếc mà đem mài thành hình chứ.

“À...”

Thời Tiểu Niệm nghe thế, đột nhiên cũng không biết trả lời như thế nào.

Hôm qua ngay cả khi công khai chuyện tình cảm cho mọi người trên toàn thế giới biết, Cung Âu cũng không có đề cập tới ngày cưới, cô cũng không biết mình nên trả lời thế nào mới được.

Cô đang suy nghĩ, cánh tay liền bị một bàn tay mạnh mẽ, ấm áp nắm chặt.

Cô ngạc nhiên xoay người qua, chỉ thấy Cung Âu đang đứng bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, gương mặt anh tuấn nhìn về các vị khách nữ: “Các cô quấn lấy bạn gái của tôi nói chuyện lâu như thế rồi, có thể để cho cô ấy đi uống nước nghỉ ngơi chứ?”

Giọng nói không chút khách khí, bất cần.

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, nhìn Cung Âu: “Cung Âu...”

Sao anh có thể nói như thế.

Nhóm khách nữ lại rất cung kính với Cung Âu, trên gương mặt cũng không có sự bất mãn, chỉ cười nói: “Phải phải phải, chúng tôi trả cô Thời lại cho ngài Cung thôi.”

Vừa nói, bọn họ cũng nhìn xung quanh, xoay người rời khỏi.

Trước quầy triển lãm chỉ còn lại hai người bọn họ, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà kéo tay anh: “Sao anh ở bên ngoài, nói chuyện cũng không có chú ý gì vậy hả?”

“Anh rất chú ý rồi.” Cung Âu nghiêm túc nói: “Anh còn đặc biệt lễ độ nói câu thăm hỏi.”

Lễ độ ở chỗ nào vậy.

Giọng nói đó rõ ràng là kiêu căng và chỉ trích, giống như những vị khách nữ kia đang dây dưa với cô vậy.

Thời Tiểu Niệm khó chịu, định nói gì đó, Cung Âu vẫn bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Có muốn đi nghỉ ngơi không?”

Cô nói đến miệng khô lưỡi đắng, nhưng cô cũng không dám đi: “Không được, những vị khách nữ này còn đang ở đây mà.”

“Đi!”

Cung Âu kéo tay cô đi, kéo cô đi vào phía trong.

Anh kéo cô đi vào một thế giới màu trắng, trước đó là nơi dùng để đo khả năng sinh hoạt của Mr.Cung, nên nơi này có kết cấu toàn màu trắng, trừ thủy tinh ra thì cái gì cũng là màu trắng, trắng đến chói mắt.

Những vị khách nữ kia vẫn chưa tham quan đến đây, Cung Âu đóng cửa lại.

Thời Tiểu Niệm liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy về phía phòng bếp kiểu mở, rót ly nước ừng ực uống hết.

Cô khát muốn chết rồi.

“Thời Tiểu Niệm, sao em lại đối xử khách sáo với những người đó như thế, muốn nói thì nói, không muốn nói thì đi!” Giọng nói của Cung Âu vang lên từ phía sau cô.

Thời Tiểu Niệm cầm chiếc ly, quay đầu lại, nhìn về phía anh: “Vậy sao được chứ?”

Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh.

Hình tượng với đối tác ổn định tốt đẹp có thể làm cho anh tốt hơn, cô nhớ câu này.

“Có hao tổn gì sao?” Cung Âu bình tĩnh nhìn cô, giọng bá đạo: “Thời Tiểu Niệm em nghe rõ cho anh, em là bạn gái của anh, chỉ cần anh vừa mắt em, em quản người khác làm gì!”

Nhìn thấy cô phí sức dẫn một đám phụ nữ đi đông đi tây, bộ dạng cố gắng muốn người khác lưu lại ấn tượng tốt, anh cũng mệt thay cô.

“Em không có quản người khác.” Thời Tiểu Niệm nói: “Chỉ cần việc của anh tốt, em nguyện ý cố gắng mà làm.”

Thái độ của cô nghiêm túc, lại uống thêm hai ly nước để giải khát.

Ánh mắt của Cung Âu cứng lại, nhìn cô chăm chú: “Em nói gì?”

“Bây giờ em là bạn gái của anh, hạng người như em cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn anh: “Em phải cố gắng để mình không ảnh hưởng đến anh là được.”

Những mặt trái về tin đồn trước đó cô bất lực.

Nhưng sau này, cô sẽ nổ lực vì anh.

“...”

Trên gương mặt anh tuấn của anh có một giây như dại ra, cả ngày hôm nay cô cười đến cứng cả mặt như thế lại là vì anh: “Sau này em cũng định làm như thế sao?”

“Phải.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, hỏi: “Anh cảm thấy hôm nay biểu hiện của em như thế nào?”

Không tốt.

Dù sao thì cô cũng không phải sinh ra trong xã hội thượng lưu, cũng không phải sống trong xã hội thượng lưu lâu năm, cô đối đãi với mối quan hệ bên ngoài như vậy, cô chỉ biết nói, chỉ biết cười, cười rồi lại cười đến cứng đờ, anh liếc mắt đã thấy được cô rất gượng ép.

“Biểu hiện của em rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.