Cô quay đầu nhìn Cung Âu, Cung Âu mặt không đổi sắc, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi nhếch lên, khinh thường nói: “Cung Âu tôi còn phải tuyên truyền nữa sao?”
Thái độ như vậy thật không ai bì nổi, nhưng ở trên người anh lại không có cảm giác quá mức tự cao tự đại.
Henry cười cười, vấn đề quá nhạy cảm: “Cung tiên sinh, về chuyện người máy, giới lao động vẫn có hai phe tranh chấp, một phái muốn người máy làm việc cho con người, một phái khác lại nói người máy thông minh quá mức đến một ngay sẽ chiếm lĩnh toàn cầu, thay thế con người. Hiện tại máy loại phim nhựa đã chứng minh người máy thông minh sẽ rất nguy hiểm, không biết đối với vấn đề này ngài có suy nghĩ như thế nào?”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn phóng viên, người ngoại quốc này không phải hỏi bâng quơ mà chọn vấn đề rất sắc bén.
Cô lại nhìn Cung Âu, lo lắng cho anh.
Cung Âu ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đen bóng nhìn cô, sau đó mới trả lời: “Những người đó vốn dĩ cho rằng người máy thông minh có thể thay thế con người là bởi vì họ sợ tốc độ khoa học phát triển, đó làm một đám nhát gan suốt ngày không có việc gì làm. Máy móc rốt cuộc vấn là máy móc, ở trong mắt tôi chúng chỉ là một đống trình tự, tôi có thể nghiên cứu phát triển ra nó thì cũng có thể khống chế được nó, nói nguy hiểm là không có căn cứ.”
Cung Âu nói tiếng anh rất lưu loát, giọng nói đầy từ tính, găn từng tiếng, không cần suy nghĩ cũng đã có thể trả lời.
Anh ngồi đó, tao nhã tự nhiên, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, đôi mắt đen đầy sự cơ trí.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, Cung Âu như vậy rất khác lúc ở nhà, anh nói rất chậm, nhưng lại rất logic, có sự nhất quán tự cho mình là siêu phàm nhưng không làm cho mọi người phản cảm.
MC Henry lần lượt nêu ra vấn đề làm khó dễ, Cung Âu tự nhiên ứng phó, cô chưa bao giờ thấy trong mắt anh chịu một chút khó khăn.
Anh thật lợi hại..
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, trong mắt đầy sùng bái.
“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư.”
Bỗng nhiên Henry gọi cô.
Vâng. Thời Tiểu Niệm mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phóng viên, dùng tiếng anh đơn giản nhất đáp lại.
Henry mỉm cười trêu ghẹo cô: “Có thể nhìn ra được Thời tiểu thư rất yêu CUng tiên sinh, Thời tiểu thư đều không nhìn camera nhé.”
Tất cả quá trình cô đều nhìn Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nghe xong cảm thấy xấu hổ cười cười, bàn tay đặt lên chỗ vịn của chiếc ghế đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy Cung Âu đang nắm tay cô, đôi mắt đen bóng nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm càng can đảm hơn, lục hết vốn tiếng Anh trong đầu, sau đó cười nói: “Vâng, bộ dáng lúc anh ấy trả lời hết sức mê người.”
Vừa dứt lời cô liền cảm thấy bàn tay mình bị nắm chặt hơn.
Cung Âu dùng sức nắm chặt tay cô, cô nhìn Cung Âu, thấy Cung Âu cũng đang nhìn cô, đôi mắt kia như muốn nói vậy mà em còn biết ca ngợi anh.
“Có thể thấy hai vị rất yêu nhau.” Henry mỉm cười, lại nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, chúng tôi xem qua tờ báo Tân Văn, biết được trước kia cô phải trải qua một thời gian không vui, trong khoảng thời gian đó có phải Cung tiên sinh vẫn ở bên cạnh làm bạn với cô không?”
Hắn không kiếm một chút tiện nghi ở chỗ Cung Âu, Cung Âu cao ngạo, lại cẩn thận, không hề có một chút khó xử, hắn chỉ có thể chía mâu về Thời tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó hơi giật mình.
Tên Henry này hỏi rất lễ độ, tuy đang hỏi chuyện cô và Cung Âu nhưng thật sự đang muốn cô nói rằng cô không xứng với Cung Âu.
Cô đang muốn trả lời thì Cung Âu nắm chặt tay cô, đầu ngón tay vẽ vẽ lòng bàn tay cô, trầm giọng trả lời: “Con người sẽ luôn trải qua chuyện vui và không vui, dù sao cô ấy gặp tôi thì sự vui vẻ sẽ làm che lấp đi những chuyện không vui.”
Cuồng vọng đến thế.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu nhíu mày với cô, cô không nhịn được mỉm cười, trả lời đơn giản: “Ừ, anh ấy nói rất đúng.”
“Ha ha.”
Henry lẫn nữa không làm được gì, miễn cưỡng cười, đành phải tiếp tục hỏi: “trên mạng có người tìm được bộ truyện của Thời tiểu thư có tiêu đề “Tổng giám đốc hoang tưởng”, mọi người đều cho rằng nam chính là Cung tiên sinh, nhưng hình như nam chủ bị bôi xấu, là người hoang đường, là đại ma vương…”
Cái này cũng tìm được sao?
Henry nói đến đó liền dừng, không nói hết, nhưng vấn đề rất sắc bén, trực tiếp chỉ ra tình cảm của bọn họ không tốt như bề ngoài.
Đối với vấn đề này Thời Tiểu Niệm hơi thất thần, trong đầu suy nghĩ, nhưng Cung Âu đã trả lời thay cô: “Đúng thế, vì thế tôi muốn nói ý kiến của mình, cô ấy viết truyện nhưng không có hình tượng nam chính, vì thế liền phác họa dựa vào tôi, rõ ràng cô ấy thèm muốn tôi, sao anh có thể nói cô ấy xâm phạm nhân quyền?”
Câu trả lời rất hài hước.
Thời Tiểu Niệm hiểu rằng anh đang giải vây giúp cô, vì thế cũng mỉm cười đáp lại: “Có phải tôi nên mời luật sư hay không?”
Hai người nhìn nhau cười cười.
Hai người càng bày ra bộ dạng ân ái, nhìn qua như chưa nói gì nhưng còn hơn phải giải thích một loạt.
Henry cảm thấy nhức đầu, hai người kia ở trước mặt hắn bày ra sự thông minh của mình.
Phỏng vấn kết thúc, Henry bắt tay lễ phép với Cung Âu, trong mắt tán thưởng: “Hôm nay rốt cuộc tôi cũng biết được phong thái của tổng giám đốc N.E , đủ cho tôi học tập lâu dài, cám ơn Cung tiên sinh.”
Nói xong, Henry định bắt tay Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm muốn vươn tay ra lại bị Cung Âu kéo ra sau.