Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một người con gái mang trên người toàn điều xấu như vậy thì không thể nào vào được gia tộc nhà họ Cung.
“Vậy mẹ muốn thế nào?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Mẹ không thích thái độ như thế của con, mẹ vì con mà chiến tranh lạnh với cha con một thời gian dài, cha con mới đồng ý để mẹ về giải quyết.” La Kỳ nói: “Nếu cha con về chuyến này, mẹ nghĩ chuyện này sẽ càng tệ hơn!”
Nếu đổi thành cha của Cung Âu về giải quyết, chỉ sợ là sẽ xảy ra một trận đại chiến thế giới.
Mối quan hệ trong gia đình hòa thuận không còn phải dựa vào bà, kết quả là Cung Âu vẫn không hề cảm kích.
“Vậy mẹ muốn giải quyết thế nào?” Cung Âu hờ hững hỏi, giọng đầy lôi cuốn.
Người giúp việc đem trà chanh lên, cung kính lùi sang một bên.
La Kỳ tháo bao tay, bưng tách trà uống một ngụm, mới nhìn về phía Cung Âu, dịu dàng nói: “Giống như các bậc làm cha mẹ đều ngăn cản sự tự do yêu đương của con cái, đầu tiên là hỏi nguyên nhân.”
“Sao?”
Cung Âu trầm giọng hỏi, hai chân thon dài bắt chéo thoải mái, trong ánh mắt lộ ra một tia sốt ruột.
“Con vẫn luôn nguyện ý gánh lấy trách nhiệm của gia tộc nhà họ Cung, nói cho mẹ biết, vì sao muốn công khai người bạn gái này?”
La Kỳ hỏi.
Cung Âu ngồi cách xa bà, nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn bà, nhếch môi: “Có ba lí do.”
Anh có đáp án.
“Hả?”
Gương mặt xinh đẹp của La Kỳ có chút tò mò.
“Đầu tiên, con vừa ý cô ấy rồi!”
“...”
“Thứ hai, con vừa ý cô ấy rồi!”
“...”
“Thứ ba, con vừa ý cô ấy rồi!” Cung Âu nói, giọng nói bá đạo, thái độ phách lối, không thể chen vào.
“Mẹ không cho đây là lí do con muốn công khai chuyện tình cảm.” La Kỳ nhún nhẹ đôi vai, cúi mắt nhìn nước trà trong ly: “Theo mẹ biết, hình như phụ nữ của con cũng không ít.”
Vừa ý người phụ nữ mà hài lòng mang theo bên người, chỉ cần không phải là qua lại chính thức là được, cần gì phải hủy buổi đính hôn, buông trách nhiệm của gia tộc.
Thật sự đây không phải là hành động gì sáng suốt.
“Vì...”
Cung Âu nhìn mẹ mình.
Thái độ của La Kỳ vẫn ung dung mà chờ câu trả lời của anh.
Cung Âu hất cằm, sau đó từ từ mở miệng: “Vì con chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy cả đời, người phụ nữ khác con không muốn nhìn, càng không muốn ngủ chung!”
Giọng của anh kiêu ngạo, bất cần.
“...”
Lúc nãy nét mặt của La Kỳ ung dung thì bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, không cách nào bình tĩnh được nữa: “Cung Âu, con có biết là con đang nói gì không?”
“Sao, bây giờ mẹ nghe không hiểu tiếng Trung nữa?”
Cung Âu hỏi vặn lại, môi khẽ cong, vô cùng không đứng đắn.
“Con muốn nói là muốn chung tình?”
La Kỳ hỏi.
Chung tình, con trai của bà lại muốn chung tình với một người phụ nữ, nó động lòng rồi.
Ánh mắt của Cung Âu sâu thẳm, nhìn chằm chằm bà: “Mẹ rất biết cách tổng kết!”
“Mẹ muốn gặp cô ấy!”
La Kỳ nói, trên gương mặt xinh đẹp lập tức tràn đầy sự nghiêm túc, không cười nữa.
Bà nghĩ, việc này rất khó giải quyết đây!
“Mẹ, con sẽ không để cho mẹ dùng tình trạng bây giờ mà đi gặp cô ấy.” Cả người Cung Âu nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn về phía bà, môi khẽ nhếch, giọng trầm thấp: “Dọa cô ấy sợ thì sao? Con đau lòng đấy!”
“...”
Đau lòng?
La Kỳ không còn lời để nói, một lúc sau mới nói: “Sợ mẹ dọa cô ấy? Có thể dọa được người sống bên cạnh con thì người năng lực của người đó hẳn là cũng không tệ đâu!”
Con trai cứ khăng khăng mà ngăn cản không phải là bà không biết.
“Dù sao cũng thể để mẹ hù dọa cô ấy!”
Giọng của Cung Âu vô cùng chuyên quyền, vẻ mặt vẫn cố chấp mà bảo vệ cô, anh phải bảo vệ cô.
La Kỳ rất hiểu tính tình của con trai mình, không tự nhiên mà làm xằng bậy, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt hỏi: “Vậy được thôi, mẹ đi chọn một phòng để nghỉ một chút!”
Đây là lần đầu bà đến lâu đài Đế Quốc, không nghĩ tới sẽ phải xử lý việc tranh cãi về chuyện tình cảm của con trai.