Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 430: Chương 430: Chương 233: Cung phu nhân đến thăm 2




Mặc dù có lúc Cung Âu nổi giận làm cho người khác khiếp sợ, nhưng anh đối xử với cô rất chân thật, mỗi một giây một phút cô đều có thể cảm nhận được.

Anh đối với cô thật sự rất tốt.

Tay của Thời Tiểu Niệm men theo đường cong của eo anh, sau đó trượt ra phần lưng, cả người dựa vào lòng của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“...”

Cả người của Cung Âu lập tức trở nên cứng như đá.

Một giây sau, cằm của cô liền bị nâng lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô, ép cô lên bức tường, bàn tay nắm lấy cằm của cô, ép cô mở miệng ra, ngọn lửa nóng lập tức tiến vào, cuốn lấy phần nước bọt ngọt ngào trong miệng cô.

“A...”

Thời Tiểu Niệm mở to mắt, không ngờ đột nhiên anh lại hôn cô.

Cô bị dán chặt lên bức tường lạnh như băng, Cung Âu dùng sức hôn cô, ngón tay vuốt nhẹ cằm cô, ngậm lấy môi cô, điên cuồng hôn, hô hấp của anh trở nên dồn dập, cả người cứng đờ.

Mỗi lần hôn, anh đều như bị tẩu hỏa.

Thời Tiểu Niệm đã biết tiếp theo anh sẽ làm gì.

Quả nhiên, cả người của cô đột nhiên bị anh bế bổng lên.

Cung Âu ôm cô đi về phòng ngủ, bàn tay mạnh mẽ mà có lực ôm cô, vừa đi vừa cúi người hôn lên môi cô, hôn mãnh liệt, muốn chiếm hết tất cả.

Thời Tiểu Niệm không có tâm tình gì, nhưng chỉ muốn anh vui, thế nên cô phối với anh.

Cô không muốn thấy bộ dạng anh vì cô mà buồn bực.

Nỗi buồn của anh lớn hơn người bình thường, mỗi lần nổi giận cũng như phát điên vậy, như vậy đối với anh không tốt.

Thời Tiểu Niệm đưa tay ôm lấy cổ anh, hai người hôn đến khó phân được thắng bại, bỗng truyền đến một giọng nói: “Thiếu gia, phu nhân về rồi.”

Nghe vậy, môi của Cung Âu đặt trên môi của Thời Tiểu Niệm trờ nên cứng đờ.

Hai giây sau, Cung Âu đặt Thời Tiểu Niệm xuống, trên gương mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nhìn về Phong Đức đang đứng ở phía trước: “Ai đã gọi phu nhân về?”

Thời Tiểu Niệm run sợ.

Phu nhân.

Là mẹ của Cung Âu?

“Xe của phu nhân đã dừng ở bên ngoài lâu đài.” Phong Đức nói, trên mặt vẫn có chút kinh ngạc, ông cũng không ngờ đột nhiên phu nhân lại từ Anh trở về.

“Thật là rảnh rang!” Cung Âu lạnh lùng nói, chuyển mắt nhìn về Thời Tiểu Niệm, nhíu mày, giọng vẫn còn khàn khàn: “Em vào đi, đừng ra đây!”

“Vậy...” Bây giờ cô là bạn gái của anh, không nên gặp sao, vậy không phải là rất không lễ phép sao.

“Ngoan!”

“Dạ!”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Cung Âu xoay người bước nhanh ra ngoài, đi được vài bước lại như bay mà quay lại, nâng mặt cô lên, hôn vào môi cô: “Chết tiệt, thật không nỡ bỏ em lại, tối nay lại đến giày vò em!”

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng, nhìn bóng lưng anh đang rời khỏi.

Tinh thần của cô vẫn còn đang đắm chìm trong sự cố máy bay, áp lực từ gia tộc của Cung Âu lại lặng lẽ đến.

Thời Tiểu Niệm cũng không đi ra, ngoan ngoãn mà đi về phòng ngủ.

Rừng sâu bên ngoài, cửa của lâu đài Đế Quốc nguy nga, một chiếc xe thật dài từ từ dừng lại trước đài phun nước.

Ánh mặt trời phản chiếu trên thân xe.

Tài xế mặc đồng phục phẳng phiu từ trên xe bước xuống, cung kính mà mở cửa xe.

Một đôi giày cao gót đạp xuống mặt đất, phu nhân từ trên xe bước xuống, tóc xoăn màu nâu, mũ che nắng, gương mặt trang điểm tinh tế không quá cầu kỳ, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một chiếc đầm trắng dài càng tôn lên vóc dáng vô duyên dáng, vô cùng thướt tha của bà.

Bà đưa tay sờ mũ của mình, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều vô cùng ung dung và tao nhã.

La Kỳ.

Mẹ của Cung Âu, đã trung niên, trên gương mặt của bà cũng không lộ ra bất cứ dấu vết gì về tuổi tác.

“Kính chào phu nhân!”

Không ít người giúp việc nghe tiếng mà đi ra, đứng thành vài hàng cung kính mà cúi đầu chào bà.

“Ừ!”

La Kỳ nở một nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười này, không vượt quá hai giây, có người trời sinh đã cao quý.

Từ cửa sổ sát đất trên lầu, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nhìn xuống vị phu nhân cao quý ở phía dưới, có chút kinh ngạc.

Người này thật sự là mẹ của Cung Âu sao, sao lại trẻ như vậy!

Từng cái giơ tay nhấc chân tao nhã kia đều mang theo cảm xúc hời hợt mà quý phái trời sinh, làm cho người khác chỉ có thể quỳ lại, cũng không dám đến gần.

Cung Âu từ cửa lâu đài đi ra, đi về phía La Kỳ, trên gương mặt anh tuấn cũng không có biểu cảm gì, lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm.

Nhìn thấy Cung Âu, nụ cười trên gương mặt của La Kỳ cùng lưu lại lâu hơn một chút, đi về phía trước, dịu dàng nói “Cục cưng!”

“...”

Vẻ mặt Cung Âu lạnh nhạt mà tiến về phía trước ôm lấy bà.

La Kỳ vui vẻ mà hôn lên gương mặt anh, ân cần dịu dàng nhìn anh: “Đã lâu không gặp, con của tôi cũng khôi ngô tuấn tú hơn rồi!”

Đối với con trai của mình, La Kỳ đau đến tận xương tủy.

Bà nói bằng giọng Anh chính gốc.

“Ở đây là trong nước, không cần nói tiếng Anh nữa!” Cung Âu lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.