Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đang muốn đi vào, thì thấy Cung Âu lấy điện thoại ra gọi điện, vừa lên tiếng đã điên cuồng mà mắng: “Đầu óc của các người có phải là bị quỷ ăn hết rồi không? Sáng tạo chỗ nào? Các người ngu ngốc như vậy mà còn ngủ ở khu nhà của công chức làm gì, cho các người ngủ ở chuồng heo được không? Có thể đưa cho tôi phương pháp tốt một chút không? Thời gian? Muốn thời gian cũng được, tôi mua một đống đồng hồ để đập vỡ đầu anh!”
“...”
Chửi vô cùng ác.
Làm nhân viên của anh mà không có khả năng đề kháng thì thật sự không thể được rồi!
Thời Tiểu Niệm đứng ngoài cửa cũng bị tiếng gào này làm cho hoảng sợ.
Cô đẩy cửa đi vào, nghe tiếng gào từ phía Cung Âu: “Không nghĩ ra cách dỗ cho phụ nữ vui vẻ sao? Tôi muốn một người máy có thể dỗ cho phụ nữ vui vẻ! Không quan trọng? Con mẹ nó tôi nói không quan trọng! Bây giờ tôi cần một người máy có thể dỗ cho người phụ nữ của tôi vui vẻ, nếu cậu có thể dỗ được cô ấy thì bò qua đây cho tôi!”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó lập tức ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn về phía Cung Âu.
Anh bực dọc như vậy không phải vì dư luận, mà là vì muốn dỗ cho cô vui?
“...”
Cung Âu ngồi trên chiếc ghế mát xa, nhìn thấy cô đứng ở trước cửa, tiếng gào thét, mắng chửi trong miệng cũng dừng lại, bình tĩnh mà trừng mắt nhìn cô, tiện tay quăng điện thoại đi: “Sao em về rồi?”
Giọng nói của anh ngạc nhiên không thua gì lúc nhìn thấy người tiền sử ở trên đỉnh núi cuối cùng cũng có thể ra ngoài hang động.
Thời Tiểu Niệm đi qua, đưa tay nắm lấy tay anh.
Cung Âu trừng mắt nhìn chằm chằm vào tay cô, trong ánh mắt có sự kinh ngạc: “Em làm gì vậy?”
Lại chủ động kéo tay của anh?
“Đừng ở đây nữa, bố trí nhiều máy tính như vậy, anh cũng không sợ bức xạ à?”
Thời Tiểu Niệm nói, kéo tay anh đi về phía trước, ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm chặt tay anh.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, bỗng dưng đẩy cô về phía tường, một tay đè lên tường, ánh mắt đen, sâu thẳm nhìn cô: “Em làm sao vậy, đau lòng sao?”
Nói đến Mộ Thiên Sơ, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm liền tối tăm, dán vào bức tường lạnh như băng: “Đối với Mộ Thiên Sơ, em không vượt quá giới hạn, em nghĩ, trừ khi có một ngày tìm được anh ấy, nếu không cả đời này của em cũng khó mà yên lòng.”
“Em còn muốn nhớ đến cậu ta cả đời?”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nét mặt không vui.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn nét mặt không vui của anh, nắm tay của anh: “Anh đừng ghen vì chuyện này, được không?”
Giọng của cô vô cùng trong trẻo.
“Không được!”
Cung Âu có lý chẳng sợ mà ghen tuông.
“Cung Âu!” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn sâu vào mắt anh: “Anh không cần vì muốn dỗ em vui mà suy nghĩ quá nhiều, em không sao, chẳng qua chỉ là đến bây giờ em vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, anh đừng vì em mà làm bản thân mệt mỏi!”
“Ừ.”
Cung Âu hừ lạnh, vô cùng không vui, cũng không vùng vẫy khỏi cô, tay vẫn đang được tay cô bao bọc.
Thời Tiểu Niệm nhìn các ngón tay của anh: “Được rồi, anh đi giải quyết chuyện của mình trước đi, chuyện dư luận anh quyết định giải quyết thế nào?”
“Giết Thời Địch!”
Câu trả lời của Cung Âu đơn giản mà đầy thô bạo.
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết làm gì mà nhìn anh, nói: “Bắt cô ta rời khỏi giới giải trí là được rồi, như vậy cô ta cũng không thể dùng miệng lưỡi của những người hâm mộ đó mà ăn nói bậy bạ nữa!”
Thời Địch là một người làm việc theo thời thế, lần này chắc chắn là vì việc Mộ Thiên Sơ bị thương mà đau lòng, mới có thể phát biểu lung tung trước giới truyền thông, nếu không, Thời Địch cũng không dám ngấm ngầm hại Cung Âu.
“Vậy thì quá dễ cho cô ta rồi!”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Thời Địch thích nhất là được làm diễn viên, khiến cho cô ta phải rời khỏi giới giải trí là đã đủ làm cho cô ta đau đớn rồi, cộng thêm việc, tiền của cô ta chỉ đủ trả một phần nợ của nhà họ Thời, bọn họ không thể làm ra thêm sóng gió gì nữa, chỉ có thể sống cuộc sống bình thường.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Vẫn chưa thoải mái!”
Cung Âu lạnh lùng nói, không có chút cảm thông với nhà họ Thời, cũng không nhân từ.
“Em cũng không muốn có liên quan gì với nhà họ Thời nữa, như vậy nhé!” Thời Tiểu Niệm nói: “Sau này, mọi người đường ai nấy đi!”
Muốn cô trơ mắt nhìn cha mẹ người đã từng nuôi dưỡng cô rơi vào bước đường cùng, cô cũng cảm thấy trong lòng có chút khó xử.
Bây giờ tốt nhất là như vậy, để cho cha nuôi và Thời Địch, hai người bọn họ cũng bị mất đi thứ mình muốn nhất mà sống một cuộc sống bình thường.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cốc một cái lên đỉnh đầu của cô: “Một chút công ơn nuôi dưỡng liền làm cho em bứt rứt như vậy!”
“...”
Thời Tiểu Niệm bị đau mà cau mày, tay ấn lên đỉnh đầu.
Thấy vậy, trong ánh mắt của Cung Âu có chút đau lòng, vội vàng hỏi: “Sao vậy, gõ đau sao? Anh xem thử xem.”
Cung Âu nâng gương mặt cô, cúi mắt kiểm tra đỉnh đầu của cô, môi khẽ nhếch, thổi nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Giống như một cơn gió nhè nhẹ thổi qua tóc cô.
Anh thổi thật cẩn thận, dịu dàng mà thổi.
Trán của Thời Tiểu Niệm chống trên ngực anh, tay đặt trên hông của anh.