Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 428: Chương 428: Chương 232: Thời Tiểu Niệm áy náy 2




“Trừng anh xong rồi còn muốn phát hỏa với anh.”

Hôm nay anh đã nhường nhịn đủ.

Vậy mà cô còn trừng anh như thế.

“Anh có thể đừng nói hươu nói vượn được không, có chết hay không mà anh có thể nói dễ dàng như vậy sao.”

Cô căm tức nhìn anh.

“Làm sao mà không thể nói, anh liền...”

“Cung Âu, câm miệng. “

Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn anh, có chút tức giận trừng anh, giọng nói rất nặng, không cho phép anh đem chuyện như vậy ra đùa giỡn.

“...”

Cung Âu ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nhất thời không nói được gì, bá đạo trên mặt dần dần mất đi, anh quay mặt trầm giọng nói: “Câm miệng thì câm miệng. “

Tính khí so với anh còn lớn hơn.

Phụ nữ kiểu gì .

Mấy ngày sau đó, đội cứu hộ chỉ tìm được mấy mảnh vỏ của máy bay và tìm được xác của vài nạn nhân nhưng đều bị biến dạng.

Trải qua xác định thì cũng không phải là Mộ Thiên Sơ.

Những lúc này, Thời Tiểu Niệm không muốn nghe thấy những tin tức đã tìm được xác chết chưa, cô tình nguyện không muốn nghe.

Không nghe được, cô còn có thể tự gạt mình là Mộ Thiên Sơ còn sống ở một góc nào đó, còn chưa chết.

Ánh sáng chiếu qua ô cửa thủy tinh, Thời Tiểu Niệm ngồi bên cửa sổ, ngồi dựa vào tường, hai tay ôm đầu gối, nhìn cảnh sắc bên ngoài, xa xa chính là rừng núi.

Thời Tiểu Niệm nhìn bên ngoài không có tiêu cự, trong mắt là một mảnh hoang mang.

“Tiểu Niệm, nếu hôm nay em đi, chúng ta liền tuyệt giao.”

“Tiểu Niệm, anh tôn trọng em, dung túng em.”

“Từ sau khi anh khôi phục lại kí ức, anh chỉ tin tưởng em, trong lòng anh chỉ còn lại ánh sáng của em.”

“Anh chỉ biết, nếu ngày hôm nay em rời đi, thì có nghĩa là chúng ta xa nhau.”

Trước mắt cô không ngừng tái hiện lại cảnh cuối cùng khi cô ở cạnh Mộ Thiên Sơ.

Ngày hôm nay em rời khỏi tầm mắt của anh nghĩa là chúng ta xa nhau.

Hóa ra, đó không phải là câu nói lúc tức giận, bọn họ thật sự xa nhau, nhưng tại sao lại xa nhau bằng cách thức này. Tại sao?

Nếu như biết sẽ có ngày hôm nay, trước đó, cô nhất định sẽ nói chuyện thật tốt với Mộ Thiên Sơ.

Người bị cô thương tổn nhiều nhất là Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ đã làm rất nhiều điều vì cô, đến cuối cùng vì cô công khai tình yêu mà rời khỏi đây, ra nước ngoài, sau đó mới phát sinh thảm kịch như vậy.

Bây giờ, cô bị hổ thẹn và áy náy lấp đầy.

Cửa bị đẩy ra, Phong Đức bước vào, trên tay ông bưng một đĩa hoa quả, nói: “Thời tiểu thư, cô ăn chút hoa quả đí.”

“Tôi thấy không ngon miệng, ông đưa ra đi.”

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.

Phong Đức thở dài, khuyên bảo cô: “Thời tiểu thư, giống như cô tin tưởng vậy, có thể Mộ thiếu gia chưa chết, cậu ấy chỉ rời đi, không muốn liên lạc với bất kì ai mà thôi, cô cần gì mà phải tự làm khổ mình như vậy.”

Dằn vặt chính cô, cũng dằn vặt thiếu gia.

Dằn vặt thiếu gia chính là dằn vặt tất cả mọi người ở trong pháo đài.

Từ khi có tin tức của vụ rơi máy bay đến nay, Thời tiểu thư đều trốn trong phòng này, trừ bỏ nói chuyện đôi câu với thiếu gia thì cô không nói chuyện với bất cứ ai nữa cả.

Thiếu gia cũng tùy cô, không nổi nóng với cô, chỉ chút giận lên người làm.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, chỉ nhìn bên ngoài

Phong Đức thấy thế thở dài, bất đắc dĩ rời đi, suy nghĩ một chút, Phong Đức lại nói: “Thời tiểu thư, xem như ông già này lắm miệng, cô ở đây đau lòng vì Mộ thiếu gia mà không quan tâm tới thiếu gia nhà ta sao?”

Nghe vậy cả người Thời Tiểu Niệm run lên, quay đầu hỏi Phong Đức : “Cung Âu bị làm sao vậy?”

Mấy ngày nay Cung Âu rất tốt.

Có thể do trước đó mạnh mẽ đố kị, đa nghi nên mấy ngày nay anh cũng bình thường, đối với chuyện cô đau lòng vì Mộ Thiên Sơ, anh cũng không nói gì cả.

“Thời tiểu thư không xem tin tức à?”

Phong Đức hỏi.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, mấy ngày nay vì ngông muốn nghe thấy tin xấu nên cô không xem tin tức.

“Hiện tại dư luận xuất hiện một vấn đề, nói thiếu gia vì muốn độc chiếm cô mà tạo ra tai nạn máy bay, em gái cô trước mật phóng viên lại ngấm ngầm hại người, chuyện này không ép xuống được. “. Phong Đức nói: “Hai ngày nay thiếu gia cũng không quản chuyện này, chỉ nghĩ cách làm cho cô vui.”

“Tại sao chuyện này tôi không nghe thấy Cung Âu nhắc đến?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi. Thời Địch không quậy đến long trời lở đất thì không yên có phải không, cô ta lại đi bịa đặt chuyện này.

“Hẳn là thiếu gia sợ sau khi cô biết chuyện này sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô.” Phong Đức thở dài, sau đó nói: “Tôi biết Thời tiểu thư đau lòng vì Mộ thiếu gia là đúng, nhưng mà cô lại không quan tâm tới thiếu gia rồi.”

“Tôi đi xem, anh ấy ở đâu?”

Thời Tiểu Niệm không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống từ bệ cửa, xỏ dép vào chân, hỏi.

“Phòng làm việc.”

Thấy thế Phong Đức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thời tiểu thư cũng không đem thiếu gia quăng ra khỏi đầu.

Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng chạy ra khỏi phòng, cô đi một mạch tới thư phòng.

Cửa khép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.