Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu đứng bên người cô, con ngươi đen âm trầm nhìn cô, kiềm chế sự đố kỵ của chính mình hỏi: “Thời Tiểu Niệm, em sẽ không vì Mộ Thiên Sơ chết mà đi phụ tình cảm của anh chứ.”
Dựa vào…
Sẽ không phải trong lòng cô để lại vị trí cho một người đã chết chứ, điều anh muốn là cả tâm can của cô, không để trống một chỗ nào.
Thời Tiểu Niệm đứng bên hồ, gió thổi vào làn tóc dài của cô, cả người cô run rẩy, thanh âm cũng run rẩy:
“Thật ra mà nói, em đối với Thiên Sơ không tốt chút nào, không giống như Thiên Sơ toàn tâm toàn ý đối với em.”
“…”
Cung Âu đứng bên người cô, không muốn nghe cô nói đến bất cứ người đàn ông nào khác ngoại trừ anh.
Nhưng mà anh biết, cô cần phải nói hết, nếu không càng kìm nén càng không được, đến lúc đó sẽ để lại chướng ngại tâm lí.
“Từ khi Thiên Sơ đến Thời gia, em đã chăm sóc anh ấy, cũng không phải bởi vì em lương thiện, mà là vì em muốn bồi dưỡng một người bạn của chính mình, bởi vì anh ấy là một người mù, em sẽ không cảm thấy anh ấy giống như mọi người chỉ yêu thích Thời Địch, vì vậy em luôn chăm sóc anh ấy, đối xử tốt với anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, thanh âm có sự tự trách.
“...”
Cung Âu nhìn cô, trên khuôn mặt tái nhợt đầy sự hổ thẹn.
“Em đối tốt với anh ấy, là hi vọng anh ấy sẽ tốt với em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Nước mắt từ trong hốc mắt rớt xuống.
“Là em rất xấu phải không? “
Cô mang theo mục đích đến gần Mộ Thiên Sơ.
Đến cuối cùng cũng là cô buông tay anh ấy.
Cung Âu nghiêng người đi về phía trước, cánh tay đặt trên hàng rào, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, nói: “Người phụ nữ mà Cung Âu anh coi trọng sẽ không có khuyết điểm. “
Ai dám nói cô xấu.
Nước mắt làm mờ tầm mắt của Thời Tiểu Niệm, cô trừng mắt nhìn anh, rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh kia, lẩm bẩm nói: “Sau đó anh ấy mất kí ức, lại ở bên cạnh Thời Địch, lúc đó anh ấy rất vui vẻ, kỳ thực nếu em thật sự muốn tốt cho anh ấy thì em nên buông tay anh ấy, nhưng mà em đã không làm vậy, em dây dưa với anh ấy không ngừng, em muốn anh ấy nhớ lại, em không muốn anh ấy quên anh ấy đã hứa sẽ tiếp tục bên cạnh em.”
“...” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, lời cô nói làm anh khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lại.
Từ nhỏ cô đã không có bạn sao?
Vậy anh 24 giờ bên cạnh cô mà cô còn ghét anh, chê anh phiền, cô cũng chọn bạn quá đi.
Cung Âu nghĩ, hận không thể bóp gãy cổ cô.
“Lần dây dưa này kéo dài sáu năm, bây giờ suy nghĩ lại, lại là hà tất. Anh ấy khôi phục kí ức thì em lại không muốn anh ấy nữa, một lần lại một lần đẩy anh ấy ra.”
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm lại càng hổ thẹn, cô chậm rãi ngồi xuống, hai tay vòng quanh đầu gối, áy náy nhắm mắt lại.
“Khi cậu ta mất kí ức thì đã bỏ lỡ, khi cậu ta khôi phục cũng đã không còn liên quan tới em.''
Cung Âu hạ tầm mắt nhìn Thời Tiểu Niệm đang ngồi xổm trên mặt đất, ngữ khí bá đạo nói: “Bởi vì em là của tôi.”
Cô là của anh.
Cho dù Mộ Thiên Sơ không bị mất kí ức thì cô và Mộ Thiên Sơ cũng không thể ở bên cạnh nhau.
“Thiên Sơ nhất định là rất hận em, anh ấy vì em mà cái gì cũng không cần, vì em bị thương nhiều lần như vậy, em lại không để ý đến anh ấy, ngay cả khi anh ấy đi nước Pháp cũng không tiễn anh ấy.” Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, giọng nói bi thương: “Nhất định trước khi chết anh ấy rất hận em.”
Vừa nghĩ đến việc giây phút cuối cùng mà anh ấy vẫn chờ cô, nhưng mà cô không tới, điều này làm cô rất day dứt.
Cung Âu nghe cô nói như vậy liền không vui nhíu mày, chắc không phải cô định đổ lên đầu anh đi.
“Thời Tiểu Niệm. “
Cung Âu ngồi xuống trước mặt cô, trừng mắt nhìn cô: “Đừng nói anh ngang ngược, anh cho em ba ngày để thương cảm, sau ba ngày, em phải trở lại như trước kia, trong lòng, trong mắt chỉ được có một mình anh, có nghe không? “
Trước mặt cô, anh luôn phải tự tìm bậc thang cho mình.
Toàn bộ bậc thang trên thế giới này phải bị anh tìm thấy.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi đó nhìn anh, không có tâm tình náo loạn với anh, khẽ nói: “Anh có thể giúp em tìm Thiên Sơ, được không?”
Cô còn chưa dám tin tưởng Mộ Thiên Sơ cứ như vậy mà chết đi.
Cung Âu nhìn cô rồi chỉ chỉ đôi mắt của mình, nói: “Em nhìn nơi này thấy cái gì. “
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm không hiểu ý của anh.
“Đố kị.“. Cung Âu gầm nhẹ.
“Lục soát thì anh đã cho lục soát toàn bộ rồi, còn muốn anh giúp cái gì.”
Có thể giúp anh cũng không muốn giúp
Rảnh rỗi không bằng giúp đỡ mấy ngôi trường tiểu học.
“...”
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
“Đứng lên về nhà. “
Thời Tiểu Niệm ngồi im bất động.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cuối cùng lạnh nhạt thỏa hiệp nói: “Biết rồi, anh sẽ cho người tìm, về nhà, Tiểu Tổ Tông.”
Anh mạnh mẽ kéo cô từ dưới đất lên, nhét vào trong xe, sau đó ngồi vào, không vui nói:
“Cũng không biết một ngày anh chết đi, em có buồn như vậy không.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm căm tức nhìn về phía anh