“Như thế nào, như thế nào, có con trai của chúng tôi không?“. Bà Mộ kích động hỏi, đôi mắt hồng hồng.
Cảnh sát cầm lấy tờ giấy, tiếc nuối lắc đầu, nói: “Không có, đây là danh sách những hành khách không lên máy bay, có ba người, đều đã liên lạc với họ, đều không có Mộ tiên sinh Mộ Thiên Sơ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe, cánh tay bên người vô lực rớt xuống
“Cái gì?”
Bà Mộ ngây người : “Không thể nào, chuyện này không thể nào, cảnh sát, đây chỉ mới có ba người, vậy chắc là vẫn còn người chưa lên máy bay đúng không ?”
Con trai của bà sẽ không chết.
“Nơi này còn có một tin.”
Vị cảnh sát kia giơ tờ giấy lên cho mọi người xem, nói:
“Nơi này nói, đã kiểm tra video, Mộ tiên sinh có đi qua cửa soát vé, nếu mọi người không tin, tôi có thể đi đến sân bay lấy video về đây.”
Bà Mộ choáng váng.
“Có thể là đã đi qua cửa soát vé nhưng chưa lên máy bay thì sao?”
Thời Tiểu Niệm vội vã hỏi, tìm kiếm tất cả khả năng có thể xảy ra.
“Không bài trừ loại khả năng này, nhưng độ khả thi rất thấp, nhưng đến bây giờ mà Mộ tiên sinh vẫn chưa liên lạc với gia đình, tôi nghĩ, tất cả mọi người nên chuẩn bị tinh thần thật tốt. “. Vị cảnh sát tiếc nuối nói.
Nếu như không xảy ra nguy hiểm thì tại sao lại không liên lạc với người nhà.?
“Không, chuẩn bị tốt tinh thần, chuẩn bị tốt tinh thần, con trai tôi sẽ không, sẽ không.“. Bà Mộ tức giận nói, hô hấp ngày càng gấp gáp, liền ngất đi.
Chị gái Mộ Thiên Sơ đỡ mẹ của mình, vệ sĩ của Mộ gia cũng tiến tới, đỡ lấy Bà Mộ, đưa bà lên ghế sopha.
Mộ gia rối loạn.
Mộ lão tiên sinh dùng gậy gõ lên mặt đất một lần nữa, vô cùng đau đớn, chuyển mắt trừng Thời Tiểu Niệm: “Ngươi... Ngươi...”
Ông không thể mắng, ông nhất định phải bám Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, khuôn mặt ngơ ngác nhìn xuống đất, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, khí lực toàn thân như bị rút hết.
Nếu như không phải có Cung Âu ôm cô, cô đã ngã xuống.
Chuẩn bị tâm lý.
Chuẩn bị tâm lý, sẽ không, Mộ Thiên Sơ sẽ không, anh ấy sẽ không chết.
“Ầm.”
Một tiếng vang lanh lảnh ở cửa vang lên
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Thời Địch vẫn đang mặc một bộ đồ hóa trang thật dày đứng ở cửa. Trên khuôn mặt được trang điểm dày thật đẹp đầy vẻ không tin, khuôn mặt tái nhợt, điện thoại rơi xuống đất.
Không biết cô ta đã đứng ở đó bao lâu
Một giây sau, Thời Địch lao tới phía người cảnh sát, đôi mắt rưng rưng, kích động nói: “Thiên Sơ sẽ không chết đâu, nhất định anh ấy không ở trên chuyến bay kia, ông mau mau tra lại đi, mau mau tra lại đi.”
Đến cuối cùng, cơ hồ như cô ta cầu xin vị cảnh sát kia
Vị cảnh sát bất đắc dĩ nhìn cô ta, nói: “Thật xin lỗi, việc này tôi cũng không giúp được, bên phía cứu trợ đang ra sức tìm kiếm, mong mọi người cố gắng chờ tin của chúng tôi.”
“Thời Địch, cô đừng như vậy.” Người quản lý từ bên ngòai chạy theo vào. Cố gắng kéo Thời Địch đang không kiềm chế được, nói:
“Cô đừng như vậy, nếu biết trước tôi sẽ không nói cho cô biết sớm như vậy.”
Thời Địch đẩy người quản lý ra, lôi kéo ống tay áo người cảnh sát nói: “Không, Thiên Sơ nhất định không thể chết, nhất định là anh ấy không lên máy bay, ông mau cho người đi tìm, mau đi tìm đi.”
“Bốp.”
Một cái tát đột ngột vang lên, cắt đứt lời nói của Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm đang chìm đắm trong thế giới khổ sở của chính mình, nghe thấy âm thanh này liền ngẩng mặt lên, chỉ thấy Thời Địch mặc bộ đồ hóa trang đứng đó, tay ôm mặt, khó có thể tin nhìn Mộ lão tiên sinh đang đứng một bên nói: “Cha.”
“Đừng gọi tôi là cha”
Mộ lão tiên sinh tức giận gõ gõ gậy xuống mặt đất, ánh mắt căm hận nhìn Thời Địch, lại nhìn Thời Tiểu Niệm, nói:
“Ngay từ đầu ta không nên đưa Thiên Sơ đến Thời gia các người, hai chị em các người là lũ yêu tinh, chính các người đã hại chết Thiên Sơ.”
Ông e ngại Cung Âu nên không thể đánh Thời Tiểu Niệm.
Nhưng mà ông có thể đánh Thời Địch.
Thời Địch ôm mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài, khóc đến trôi hết phấn trang điểm, chỉ lẩm bẩm một câu trong miệng : “Thiên Sơ sẽ không chết, Thiên Sơ sẽ không chết.”
“Mộ lão tiên sinh, tôi nghĩ ông đã lớn tuổi, con trai lại vừa mới chết nên mới không tính toán với ông, nhưng mà ông nên nhớ rằng Thời Tiểu Niệm là người mà không phải ai trong Mộ gia các người có thể chỉ trích được” Bỗng nhiên Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đứng đó lạnh lùng nói, trong giọng nói đè nén sự tức giận.
Ngày hôm nay anh nhịn.
“...”
Con trai vừa mới chết.
Lời nói của Cung Âu không chỉ làm cho Mộ lão tiên sinh kích động mà còn làm cho thân thể Thời Tiểu Niệm run rẩy.
Làm sao cô có thể chấp nhận được việc Mộ Thiên Sơ đã chết đây...
“Tai nạn đó không phải là sự cố mà là có người tạo ra”
Đọt nhiên Thời Địch hét lên, ánh mắt căm hận nhìn về phía Cung Âu.
Dứt lời mọi người đều nhìn về phía Cung Âu, đặc biệt là người nhà họ Mộ.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng che chở trước mặt Cung Âu, nhìn về phía Thời Địch, âm thanh có sự tức giận, nói: “Thời Địch, cô đừng nói hươu nói vượn.”
Cung Âu sẽ không làm vậy, lúc Cung Âu hận Mộ Thiên Sơ nhất cũng không có ý nghĩ muốn giết chết Mộ Thiên Sơ.
Điều ấy cô vô cùng tin tưởng Cung Âu.
“Không cần để ý cô ta, chúng ta đi.”
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía Thời Địch, trong ngực dâng lên sự tức giận, nhưng lại nhớ đến Thời Tiểu Niệm che chở trước mặt mình, sự tức giận ấy liền hạ xuống.
Người phụ nữ này tin tưởng anh.
Đã một đêm không ngủ, Cung Âu không muốn dây dưa với bọn họ ở đây, liền âm trầm nhìn Thời Địch, ôm Thời Tiểu Niệm rời khỏi.
Thời Địch đứng đó bị ánh mắt âm trầm của anh nhìn.
Thời Tiểu Niệm không phản kháng, để anh tùy ý ôm ra ngoài, bỗng nhiên âm thanh sắc bén của Thời Địch truyền đến:
“Thời Tiểu Niệm, chính cô đã hại chết Thiên Sơ, tôi đã hỏi qua Ellen, nếu hai người không gióng trống khua chiêng công khai tình yêu thì Thiên Sơ cũng sẽ không muốn rời khỏi đây “
“...”
Thời Tiểu Niệm ngây người, cả người đứng tại chỗ, con ngươi đen tràn ngập khiếp sợ, cả người càng không có khí lực.