Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm quay mặt nhìn về phía anh, đôi mắt cô hồng hồng, không có nước mắt, nhưng sự đau thương trong mắt lại không thể che giấu được, sự đau thương ấy làm cho lòng anh quặn đau.
“Được được được, muốn nhớ lại thì nhớ lại nhưng không cho phép em khóc.”
Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói, thỏa hiệp nhìn cô.
Ánh mắt của cô đỏ làm cho anh đau lòng muốn chết.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy anh, toàn bộ ủy khuất đều biểu hiện ra, nhưng lại không biết nói sao, lại hỏi: “Rốt cuộc bên phía cảnh sát đã tra được chuyện gì chưa, video của cửa soát vé không ghi lại sao?”
“Cái đó đang hỏng, em gấp cái gì. “
Cung Âu thừa nhận anh không dốc toàn lực để đi tìm hiểu.
“...”
Thời Tiểu Niệm cắn môi, cũng không thúc giục anh.
Thật ra trong lòng cô vẫn sợ phải thấy kết quả đó, nếu như Mộ Thiên Sơ không có việc gì, cô thà rằng biết mối quan hệ đó muộn một chút hoặc không bao giờ biết.
“Em uống nước không hay để anh uống?”
Cung Âu trừng cô, giọng nói không hài lòng.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là cầm cốc nước lên uống một hớp.
Một vệ sĩ vội vã chạy vào từ bên ngoài, nói:
“Cung tiên sinh, ở tổ điều tra bên kia đã điều tra ra được có ba hành khách chưa đăng kí danh sách bay.”
“Thật sao?”
Thời Tiểu Niệm sốt sắng, lập tức bỏ chén nước xuống, vội vã chạy ra ngoài.
Trong mắt Cung Âu dâng lên sự đố kỵ, đá một cái lên chiếc sopha lên cạnh để phát tiết. Sau đó đi theo phía sau Thời Tiểu Niệm ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn trông rất khó coi.
Thời Tiểu Niệm một lòng quan tâm tới tung tích của Mộ Thiên sơ, vừa vào tới đại sảnh làm việc của tiểu tổ cảnh sát đặc biệt, cô gặp những người vừa quen vừa lạ.
Không khí trong đại sảnh làm việc có chút lạnh lẽo, có cảnh sát đứng hoặc ngồi bên bàn làm việc thật dài, mà người Mộ gia yên lặng ở bên cạnh.
Trên tay Mộ lão tiên sinh chống một cái gậy màu đen ngồi ở ghế sa lông, trên gương mặt tiều tụy, có một người phụ nữ trung niên quý khí ngồi bên cạnh ông rơi lệ.
Một người phụ nữ khác hơn 30 tuổi đang ngồi bên cạnh bọn họ, trên người mặc một chiếc váy đỏ chót yêu diễm, đang ngồi nhìn chằm chằm móng tay của mình mà suy nghĩ, trên mặt không có chút buồn bã nào cả.
Theo thứ tự là cha, me, chị gái của Mộ Thiên Sơ.
Nếu là trước đây, Thời Tiểu Niệm sẽ đi tới chào hỏi bọn họ, nhưng từ sau khi sự kiện dội nước bẩn kia, cô không có cách nào để chào hỏi bọn họ, cô chỉ lo lắng cho Mộ Thiên Sơ mà thôi.
Thời Tiểu Niệm đi vào, chị gái Mộ Thiên Sơ là người đầu tiên nhận ra cô, đứng lên, chán ghét nhìn cô nói: “Là người phụ nữ lẳng lơ cô sao?”
Cô ta còn chưa nói hết, Cung Âu đã đi vào từ phía sau tới, đứng bên cạnh Thời Tiểu Niệm, cánh tay thon dài kéo cô vào trong ngực của mình, ánh mắt âm trầm nhìn về phía người phụ nữ kia.
“...”
Cung Âu.
Cung Âu, người thu mua tập đoàn Mộ thị, cơ nghiệp của Mộ thị có hơn trăm năm lịch sử, từ thời nhà Thanh đã bắt đầu gây dựng cơ nghiệp, thế mà lại bị hủy diệt trong tay người đàn ông này.
Không bán cũng không được.
Nếu không bán, Cung Âu có thể dùng thế lực của mình để đối phó với bọn họ tới cùng.
Chị gái mặc trang phục yêu diễm không nói gì nữa, cố gắng đem cơn giận của mình nuốt xuống, lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế sopha .
Thời Tiểu Niệm chỉ cần ở bên cạnh Cung Âu, thì tuyệt đối đó là con át chủ bài miễn chết cho cô.
Mộ lão tiên sinh và vợ nhìn Thời Tiểu Niệm, trên gương mặt hai người đều không có vẻ dễ chịu gì, cả hai người như nhìn thấy họa thủy.
Thời Tiểu Niệm không nhìn bọn họ, chỉ nhìn về phía Cung Âu hỏi : “Không phải nói là có kết quả sao?”
“Kết quả đâu?”
Cung Âu nhìn về phía cảnh sát ở bên kia, trên khuôn mặt cũng không có vẻ dễ chịu gì.
“Đang truyền đến, bởi vì hiện tại, ở bên phía sân bay đang rất rối loạn, lại nói đang tìm kiếm tư liệu, còn đang tìm video.“. Một cảnh sát cung kính nói, rồi đột nhiên mừng rỡ kêu lên : “Đến rồi. “
Máy fax trên bàn hội nghị từ từ in ra giấy.
Toàn bộ mọi người đi tới, vây quanh chiếc bàn.
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm tờ giấy, không tự chủ được nắm chặt hai tay bên người, căng thẳng đến mức hô hấp bị rối loạn
Bàn tay trên vai cô dùng sức.
Cung Âu không nhìn giấy, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Cô tựa vào người Cung Âu ở bên cạnh, răng cắn môi, liền nhìn thấy mấy hàng chữ chậm rãi xuất hiện trên tờ giấy, có ba cái tên, tất cả đều ghép vần.
Thời Tiểu Niệm nhìn qua một cái, liền biết tất cả đều không có Mộ Thiên Sơ.
Trong lòng cô chìm xuống, sắc mặt tái nhợt.