Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 424: Chương 424: Chương 230: Em không yêu anh! 2




Cung Âu cũng biết chính mình vừa có chút không kiểm soát, đứng đó không nói lời nào, sắc mặt rất thối.

Anh căn bản không khống chế được đố kị, anh không muốn thấy vẻ mặt quan tâm người khác phái nào khác trên mặt cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng của Cung Âu, cũng biết anh có thể lại tái phát bệnh rồi.

Triệu chứng rõ rệt của bệnh hoang tưởng không phải là điên cuồng không tín nhiệm độ trung thành của người bầu bạn với mình sao?

Cô buông tay anh bước đi, Cung Âu lập tức nắm lấy cổ tay cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô: “Em còn muốn đi?”

Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu nhìn chằm chặp cô, bên trong con ngươi đen có chút sợ hãi, tay anh dùng sức mà nắm lấy cổ tay cô.

Thời Tiểu Niệm trừng mắt, nhìn Cung Âu ôn nhu nói: “Nếu anh thật sự chỉ xóa tin nhắn, em sẽ không trách anh.”

“Vậy sao em còn đi ra ngoài?” Nghe vậy, sợ hãi trong mắt Cung Âu lập tức biến mất sạch sành sanh.

“Em phải đi xem xảy ra chuyện gì, có thể Thiên Sơ không lên máy bay kia, có thể chỉ trùng tên trùng họ thôi.” Thời Tiểu Niệm nói, cô cầm ngược lại tay anh, chăm chú nhìn anh: “Anh cùng đi với em đi.”

Cô tin tưởng Mộ Thiên Sơ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Cung Âu không cố chấp nữa, bị cô lôi kéo đi ra ngoài, một lát sau, anh trầm giọng nói: “Em có thể gọi cả họ tên cậu ta không? Đừng tiếp tục gọi Thiên Sơ nữa.”

Anh nghe phiền chết được.

Anh bây giờ còn tính toán với cô cái này?

Thời Tiểu Niệm không nói gì, trong lòng đang không dễ chịu, ánh mắt âm u, cô chỉ hi vọng Mộ Thiên Sơ không có chuyện gì, sống khỏe mạnh ở nơi nào đó là được rồi.

Vừa ra khỏi cửa, tất cả đều là tin xấu.

Cung Âu phái người thám thính tin tức Tập đoàn Mộ thị, xác thực Mộ Thiên Sơ ngồi chuyến bay này.

Sau khi xảy ra sự cố rơi máy bay, mọi thứ đặc biệt loạn hơn, có quyền thế như Cung Âu cũng không lập tức thu được bao nhiêu tin tức.

Đợi tới rạng sáng ngày hôm sau.

Vẫn không có nhiều tin tức.

Đội cứu hộ đang toàn lực lục soát cứu người, có thể máy bay rơi ở biện rộng, đừng nói là xác chết, linh kiện máy báy cũng nhất định không mò được.

Lực lượng cảnh sát thành lập đội hành động đặc biệt.

Thời Tiểu Niệm đang an vị trong phòng sát vách tổ hành động nghỉ ngơi, hai vệ sĩ đứng trước cửa, cô ngồi trên ghế sopha, một đêm chưa ngủ.

Cô không có nửa điểm buồn ngủ, thời gian đợi tin tức gian nan đến trí mạng.

“Có tin tức chưa Phong quản gia?”

Thời Tiểu Niệm thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi Phong Đức đứng một bên.

Phong Đức cứng rắn chống đỡ cơn buồn ngủ, sau đó lắc đầu: “Hiện tại còn loạn, chỉ xác định được có ba hành khách không đăng kí, không rõ bên trong có Mộ thiếu gia hay không.”

“Chưa tra được tung tích của anh ấy sao?”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, hai tay đặt trên đầu gối không ngừng nắm lấy nhau.

“Vẫn chưa, Mộ gia đã tìm Mộ thiếu gia khắp nơi, không có tung tích.”

“Thiếu gia.”

Thanh âm của Phong Đức vang lên.

Cung Âu từ ngoài bước vào, trên gương mặt anh tuấn có mấy phần uể oải.

Thấy anh đi vào, Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên, sốt sắng hỏi: “Như thế nào? Có tra được tin gì mới của Mộ Thiên Sơ không?”

Thấy cô sốt sắng như vậy, ngực Cung Âu lần thứ hai dâng lên nồng nặc đố kị.

Anh trừng mắt, nhìn cô một mặt tiều tụy, vẫn ép xuống đố kị của mình.

Cung Âu mặt lạnh bước đến cô, lạnh lùng nói: “Vẫn không có, bọn họ chỉ phân tích nguyên nhân sự cố, cơ trưởng tháng trước phát hiện mình bị nan y, hẳn là ông ấy kéo người chôn cùng ông.”

“Tại sao có thể có người như vậy?”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, sau đó co quắp ngồi trên ghế sopha, hàm răng chăm chú cắn môi.

Khách không đăng kí đi máy bay kia, đến cùng có Mộ Thiên Sơ hay không, nếu không có, cô không dám nghĩ tới.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cực kì khó chịu.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến ba giờ 20 chiều hôm qua, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác buồn bực, tựa như một loại cảm ứng.

“Nước.”

Cung Âu kiềm chế tâm tình mình, rót một ly nước cho cô, trên mặt anh tuấn không hề có chút vẻ mặt đẹp đẽ.

Anh lại vì tình địch mà sinh tử một đêm không ngủ, còn muốn tìm hiểu tin tức.

Anh thật muốn kéo người phụ nữ này quên hết đi về.

“Cảm ơn.”

Thời Tiểu Niệm nhận ly nước nhưng không có ý uống, hai tay cầm ly thật chặt, trong mắt hoàn toàn u ám: “Cung Âu, bây giờ em rất hối hận.”

“Hối hận cái gì?”

Cung Âu ngồi xuống bên người cô.

Chất lượng ghế sopha trong đồn cảnh sát kém đến cực hạn, để anh ngồi cũng không thoải mái.

“Ngày ấy, em vội vã đi tìm anh, không nói chuyện thật tốt với Thiên Sơ, là do em nên anh ấy mới cắt cổ tay chạy khỏi Mộ gia, nhưng sau đó em cũng không nhắn anh ấy một tin nào.” Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm ly nước nói, trong thanh âm có áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.