Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quá độc ác!
Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn anh, bỗng dưng xoay người chạy ra ngoài.
Cung Âu đứng tại chỗ, trên mặt đầy vẻ tức giận, trong mắt có nồng nặc căm ghét.
Khi anh nghĩ cô đã yêu anh thì không nên có bất kì tình cảm với những người khác phái nào, bằng không, là cô không yêu anh, là trong lòng có quỷ.
Anh đố kị.
Điên cuồng đố kị.
Không lâu sau, Cung Âu cắn răng, đột nhiên chạy ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm đang chạy đến đài phun nước, ánh sáng chiếu lên mặt cô, Cung Âu đuổi theo kéo tay cô lại: “Không cho phép em đi, không cho phép đi.”
“Buông tay.”
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa.
“Em muốn đi đâu? Anh không sợ nói cho em biết, Mộ Thiên Sơ ngồi trên máy bay đó, cậu ta xảy ra chuyện rồi, em đuổi theo cậu ta bất quá cũng là xác người thôi.” Cung Âu nghiến răng gầm nhẹ: “Tại sao em không thể yên bình ở bên cạnh anh?”
“Là ai không muốn yên bình chứ?”
Thời Tiểu Niệm không biết sao Cung Âu còn có thể lẽ thẳng khí hùng như thế, giống như chuyện của Mộ Thiên Sơ là tất nhiên: “Anh buông tay, Cung Âu anh, đồ khốn này buông tay cho em.”
Cô giãy dụa đến lợi hại, liều lĩnh đẩy anh ra.
“Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu bị cô đẩy ra sau một bước, trừng mắt cô: “Em đến cùng có yêu anh không? Em căn bản chưa quên Mộ Thiên Sơ.”
Anh điên cuồng hét lên.
Anh lại đang hoài nghi cô.
Anh đa nghị rất đáng sợ, bất cứ lúc nào, bất cứ nới đâu cũng có thể phát tiết.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm chảy ra nước mắt, cô nhìn Cung Âu, môi khẽ run: “Em không yêu anh.”
“Em.”
“Cung Âu, tình thương của anh thấp đến vậy sao? Anh rõ ràng đã từng hại em suýt chết đi em vẫn bỏ qua, là em không yêu anh, em biết rõ anh phải thực hiện trách nhiệm thông gia, nhưng vẫn ở bên cạnh anh, em biết rõ em không xứng với anh còn muốn tự mình nỗ lực vươn lên, là em không yêu anh. Đúng, Cung Âu, em không yêu anh chút nào, đáp án này anh hài lòng chưa?”
Thời Tiểu Niệm nói xong, âm thanh run rẩy, ánh mắt đau thương tột cùng.
Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cô, tay hung hăng nắm lấy tay cô.
Tròng mắt của anh thoáng qua một tia bừng tỉnh, anh bỗng nhiên nhớ tới lúc cô cùng anh tham gia buổi họp trưa hôm qua đã nỗ lực bao nhiêu.
Anh thiếu chút nữa quên mất rồi.
Anh bị đố kị làm cho đầu óc choáng váng.
Cô trừng mắt anh, nước mắt lướt qua khuôn mặt, trong mắt có tuyệt vọng, lại lần nữa liều mạng giãy dụa: “Em sẽ không tha thứ hành động này của anh, anh buông tay, buông tay.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nước mắt cô khiến anh đau lòng.
Anh ôm cô vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy cô: “Được rồi, được rồi, anh không nên nghi ngờ em, đừng khóc nữa.”
Khóc đến mức ngực anh khó chịu.
“Anh thả em ra, Cung Âu, anh là đồ khốn giết người điên cuồng.”
Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, ngón tay liều mạng mở tay anh ra, móng tay xẹt qua tay anh một đường.
Cung Âu bị đau nhíu mày, tay cũng không thả lỏng, vẫn ôm chặt lấy cô, quát: “Anh không có giết người điên cuồng, anh không động tới tay chân.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm hơi ngưng lại: “Không thể, vậy làm sao anh biết anh ấy ngồi máy bay này?”
Cô hoài nghi, động tác trên tay thong thả hạ xuống, không giãy dụa nữa.
“Mộ Thiên Sơ nhắn tin cho em, nói là trước khi đi Pháp muốn gặp em, anh không muốn em thấy nên xóa tin nhắn rồi.” Cung Âu trầm giọng nói.
Thời Tiểu Niệm bị anh ôm, ngơ ngác nhìn anh, không biết nên tin hay không.
Anh chỉ xóa tin nhắn thôi sao?
“Em không tin anh?” Cung Âu chặt chẽ trừng cô: “Anh nói, anh muốn ra tay khẳng định không để em biết, càng không cần làm ra chuyện tai nạn trên không như thế, không chỉ là em, phỏng chừng tất cả truyền thông cũng hoài nghi là anh làm rồi.”
Thời Tiểu Niệm trong lòng anh chậm rãi tỉnh táo lại, thật ra cô cũng không bình tĩnh.
Trong tiềm thức, cô càng tin tưởng Cung Âu hơn.
Lông mi trên mắt cô hơi rung động, môi trắng nhợt khẽ nhúc nhích: “Vậy khi nãy anh nói thẳng ra không phải tốt rồi sao?”
Cô cho rằng đúng là anh ra tay.
Cô rất tuyệt vọng, một khắc đó, cô đột nhiên không biết mình còn có thể tin tưởng ai, còn có lí do gì mà sống sót.
“Anh không khống chế được, anh vừa thấy em quan tâm Mộ Thiên Sơ như vậy liền không chịu được, không biết người em yêu là ai.” Sắc mặt Cung Âu khó coi, nói.
“Vào lúc này mà anh còn tâm tình muốn biết.” Thời Tiểu Niệm đối với người đàn ông này cũng không biết nói gì: “Nếu anh thật sự giết người, cho dù em yêu anh bao nhiêu cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Cô yêu anh thì không được có bất kì quan hệ nào với người khác.
Suy nghĩ của anh đều là hiếm có như vậy.