Thời Tiểu Niệm đứng trên mặt đất, giơ tay đưa trái táo đã gọt xong cho anh, ôn nhu nói: “Thế nào? Anh vì em mà đối đầu với toàn bộ gia tộc, sao em có thể không theo anh chứ?”
Cô chỉ muốn Mộ Thiên Sơ có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Thái độ cô chịu thua làm cho Cung Âu sung sướng không ít, tức giận dần dần biến mất, đưa tay nhận trái táo: “Vậy còn tạm được.”
“Chỉ cần anh không làm gì Mộ Thiên Sơ là được.” Thời Tiểu Niệm đáp một câu.
“Nói thật giống anh hứng thú với cậu ta lắm vậy, em yên tâm, anh chỉ muốn làm với em thôi.”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, há mồm cắn trái táo.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bị trêu cười, cố ý nói: “Em thấy anh rất có hứng thú với Thiên Sơ, đều cắn anh ấy không tha, anh yêu thích anh ấy thì đi theo đuổi anh ấy, đừng đùa bộ tương ái tương sát này.”
“Cạch.”
Cung Âu buồn nôn mà trực tiếp phun miếng táo trong miệng, trừng mắt cô: “Anh chỉ có hứng thú giết chết cậu ta.”
Đúng là âm hồn bất tán, vẫn muốn dây dưa với Thời Tiểu Niệm.
Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, muốn đấu với anh.
“Anh!”
Thời Tiểu Niệm ghét bỏ nhìn miếng táo trên đất, đang muốn nói chuyện, bỗng TV truyền đến âm thanh tin tức.
“Hiện tại có một bản tin, chuyến bay 1433 bay từ S thị đến Paris – Pháp vào lúc ba giờ hai mươi phút đã rơi xuống biển, hiện nay không rõ thương vong, không rõ nguyên nhân rơi. Trên máy bay kể cả nhân viên phi hành đoàn có tổng cộng 127 người, theo danh sách hành khách trên tay tôi, trong đó có Thái tử gia Tập đoàn Mộ thị - Mộ Thiên Sơ.”
Thái tử gia Tập đoàn Mộ thị - Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm tự xem mình nghe lầm, ngơ ngác đứng đó nhìn TV.
Chỉ thấy chính giữa tiêu đề viết ba chữ “Mộ Thiên Sơ”
“Ầm.”
Thời Tiểu Niệm ngây người, ngón tay buông lỉng, dao gọt trái cây từ trong tay cô rơi xuống.
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, thật nhanh cúi người ôm cô đến bên cạnh, không cho dao đụng tới cô.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, trong nháy mắt đầu trống rỗng, ngón tay xoa trái tim mình, cảm giác đau buồn không nói ra được kia lại tới nữa rồi.
Đau buồn khiến cô khó chịu.
Thật giống như hô hấp cũng không được.
Ba giờ hai mươi chiều, chính là thời khắc cô ngủ trưa đột nhiên tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì, không thể nào.
Sao Mộ Thiên Sơ đột nhiên xảy ra chuyện gì?
“Em làm sao vậy?” Thấy cô xoa xoa trái tim, Cung Âu không cố ăn táo nữa, nhảy xuống ghế sopha đứng trước mặt cô, đôi mắt đen lo âu nhìn cô.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm đờ đẫn nhìn anh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, thân thể trong nháy mắt không cảm giác được gì nữa.
Cô hoàn toàn không bừng tỉnh, trong mắt Cung Âu cho rằng cô đang nghi ngờ anh, Cung Âu lập tức nói: “Tai nạn trên không này không liên quan tới anh, anh muốn giết cậu ta tuyệt đối không cho em biết.”
Thời Tiểu Niệm bị tiếng anh làm tỉnh lại, cô đang rung động, cả người hoảng rồi, lẩm bẩm: “Không thể nào, nhất định là trùng tên trùng họ, không thể nào.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm tìm điện thoại của mình, không có, cô hoảng loạn đi lật ghế sopha.
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Au gọi cô.
Thời Tiểu Niệm tựa như hoàn toàn không nghe được, tiếp tục lật sopha, mỗi ngón tay đều run rẩy.
Trên TV không ngừng phát tin tai nạn.
Cung Âu liên tiếp kêu Thời Tiểu Niệm nhiều lần, cô vẫn mất hồn như thế, căn bản không phản ứng với anh.
Cung Âu nhất thời giận không chỗ phát tiết, sắc mặt khó coi lấy điện thoại cô từ trong túi mình đưa cô: “Ở đây.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn điện thoại được đưa tới trước mặt mình.
Cô vốn không nghi ngờ Cung Âu, nhưng nhìn điện thoại và phản ứng vừa rồi của Cung Âu, cô nghi hoặc nhìn anh.
Cung Âu trừng mắt cô, chặt chẽ trừng mắt cô.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại bấm số Mộ Thiên Sơ nhưng không ai bắt.
Không ai bắt.
Cô nhìn Cung Âu: “Hôm nay điện thoại không giống như là ở chỗ này.”
“Là em giục loạn.” Cung Âu tức giận quát: “Có phải em nghi ngờ anh không? Bây giờ là đang chất vấn anh sao?”
“Anh làm gì tức đến nổ phổi như thế.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu nổi giận đùng đùng, nói: “Anh vừa nhìn thấy tin tức liền nói không phải anh làm, bình thường không phải nên nói em nghĩ anh ấy không ở trên máy bay sao?”
Tại sao phải làm rõ ngay?
Đây không phải là phản ứng rất kì lạ sao?
Cung Âu trừng mắt cô, ánh mắt hơi ngưng lại.
Người phụ nữ này lúc ngốc thì rất ngốc, lúc thì thông minh đến thế.
Đây là lần đầu tiên anh bị người khác bắt được lỗ thủng, lại là một người phụ nữ.
“Cung Âu, anh sẽ không làm vậy đúng không?” Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nắm lấy y phục của anh, sắc mặt tái nhợt nhìn anh: “Anh sẽ không, anh nói cho em biết đi, anh sẽ không làm chuyện như vậy.”
Tuy Cung Âu tính khí bá đạo, đã từng thiếu chút nữa hại chết cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm cho cô chết, không phải sao?
Cung Âu cúi đầu trừng mắt tay cô, tay cô đang run rẩy, sắc mặt anh khó coi, căng thẳng: “Thời Tiểu Niệm, em đang ở đây lo cho an toàn của Mộ Thiên Sơ sao? Hay là đang sợ anh giết cậu ta?”
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Anh nói cho em biết, anh có làm không?”
Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.
“Em trả lời anh trước.” Cung Âu trừng mắt cô: “Nếu là anh giết cậu ta, em sẽ thế nào?”