Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 421: Chương 421: Chương 229: Cung Âu bạo phát đa nghi đố kị 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu.

“Không cần phiền toái như vậy đâu.” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cung Âu: “Em chỉ càm thấy buồn bực trong lòng một lát, anh lại muốn lập tức mời bác sĩ?”

“Đương nhiên.”

Cung Âu một mặt đương nhiên.

“Em không có chuyện gì, không cần để ý như vậy.” Thời Tiểu Niệm liên tục xua tay, cô đâu có bị bệnh nặng gì, quá khoa trương rồi.

“Muốn để ý.”

Cung Âu xua tay, cho Phong Đức lui xuống.

Phong Đức gật gật đầu, xoay người rời đi, Thời Tiểu Niệm không kịp ngăn cản.

Cung Âu ôm cô vào trong lồng ngực, một tay ôm cô, một tay cầm dao và trái táo từ dĩa trái cây trên bàn đưa cho cô: “Đây, gọt táo cho anh ăn, em gọt ăn rất ngon.”

Anh cố chấp đến mức trái táo cũng phải do cô gọt mới ăn.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, đưa tay nhận trái táo và dao, ngồi trong lồng ngực anh bắt đầu gọt.

Trong TV đang phát tin tức, âm thanh của phóng viên truyền tới: “Tổng giám đốc N.E Cung Âu làm việc trước giờ không bám vào khuôn mẫu, hôm qua vừa mới công khai tình yêu, hôm nay còn có thể đối phó với tình địch Mộ Thiên Sơ, ra tay với Tập đoàn Mộ Thị.”

Nghe tin tức, Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn màn hình TV, kinh ngạc hỏi: “Anh muốn thu mua Tập đoàn Mộ thị?”

“Thật ra đã thu mua rồi, tin tức muộn hai ngày thôi.”

Cung Âu nói, ngữ khí liều lĩnh, như chuyện đó là đương nhiên.

“Tại sao?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.

“Thời điểm bọn họ giội nước bẩn vào em, còn đạp một chân, nói em chủ động câu dẫn Mộ Thiên Sơ. Buồn cười.” Cung Âu nói đến đây thì có lửa, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn.

Anh chỉ thu mua Tập đoàn Mộ thị đã là đặc biệt khai ân rồi.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy biết anh bất công vì cô bị tổn thương, cô cũng không nói gì.

“Nói vậy thì Tập đoàn Mộ thị biến mất trên thế giới rồi phải không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cô nghĩ, chắc Cung Âu không cho phép Tập đoàn Mộ thị tồn tại đâu.

“Đương nhiên, anh muốn mỹ phẩm dưỡng da, tất cả của Mộ thị đều biến mất không còn gì.” Cung Âu lạnh lùng nói, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy chán ghét.

Anh ghét mỹ phẩm nhất, đặc biệt là mỹ phẩm của Mộ thị.

Mộ Thiên Sơ kia còn nói trước mặt anh người phụ nữ đều không thể rời bỏ mỹ phẩm, hoang đường.

“Thiên Sơ ở Mộ gia nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích.”

Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực anh đứng lên, hơi lo lắng nói.

Địa vị của Mộ Thiên Sơ ở Mộ gia vốn không cao, trải qua những việc này bị chỉ trích, lòng tự ti của Mộ Thiên Sơ ngày càng cao, muốn anh đối mặt thế nào đây.

“Không cho phép em lo lắng cho cậu ta.” Cung Âu thấy cô như vậy, nhất thời bắt đầu ghen tị, hai mắt chặt chẽ trừng cô: “Em còn lo cho cậu ta lần nữa, anh liền giết chết cậu ta.”

“Cung Âu, điều kiện làm bạn gái anh trong đó có một điều kiện anh không thể gây tổn thương người vô tội.” Thời Tiểu Niệm nói.

Không biết Mộ Thiên Sơ ra sao rồi.

“Cậu ta vô tội cái quỷ.”

Cung Âu xem thường, từ trên ghế sopha đứng lên, hai chân để trần đạp trên ghế sopha mềm mại, nhìn trên cao xuống mà trừng mắt cô, trong mắt có tia không thích: “Thời Tiểu Niệm, anh cho em biết, bây giờ anh đã thu mua Tập đoàn Mộ thị rồi, anh không nên hại chết cậu ta, cậu ta nên cảm động rơi nước mắt, em nghĩ sao mà không theo anh rồi?”

Anh lớn tiếng nói, ngữ khí cực kì chán ghét, trong mắt nhấp nhô lửa giận.

Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn anh, biết rõ lửa giận của anh lại muốn bạo phát.

Anh quá dễ tức giận.

Một chút liền bạo phát.

Cô không thể nói bất cứ điều gì không thuận lỗ tai anh.

Thời Tiểu Niệm cắn cắm môi, trầm mặc nhìn anh, trên tay còn cầm dao và trái táo.

“Thế nào? Nói đi! Có phải không theo anh nữa không?” Cung Âu trừng mắt cô, tất cả quanh người đều muốn bạo phát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.