Khi đó, Thời Tiểu Niệm chăm sóc anh từng chút từng chút, anh phạm vào tính khí thiếu gia, cô cũng không để ý vẫn tiếp tục chăm sóc anh.
“Vậy cậu có thể theo mình à?”
Thiếu nữ bàn bên hỏi thiếu niên, mặt hồng hồng, có thẹn thùng.
Hai mắt Mộ Thiên Sơ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, Thời Tiểu Niệm cũng từng hỏi anh câu hỏi tương tự.
Khi đó anh không nhìn thấy, bây giờ nghĩ lại, trên mặt cô lúc đó chắc cũng hồng đi.
“Nếu cậu có thể tiếp tục chăm sóc mình, mình sẽ đáp ứng cậu. Cậu vẫn muốn chăm sóc tôi chứ?” Thiếu nữ chăm chú nói từng câu.
“Biết rồi, mình sẽ tiếp tục chăm sóc cậu, con gái các cậu đúng là phiền phức.” Thiếu niên không nhịn được nói.
Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn bọn họ, trong mắt ảm đạm dần lộ ra một tia sáng.
Tại sao anh phải hết hi vọng? Tại sao phải từ bỏ?
Không phải anh trước kia đã đáp ứng sẽ luôn bên cạnh cô sao?
Bây giờ bất quá Thời Tiểu Niệm chỉ đi lệch, bởi vì anh không mạnh bằng Cung Âu, không có quyền thế bằng Cung Âu.
Anh chỉ tạm thời bại bởi Cung Âu.
Một ngày nào đó, anh sẽ thắng, đến lúc ấy, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ trở lại, không đi lệch nữa.
Mộ Thiên Sơ nhìn thời gian, nhất định phải lên máy bay rồi.
Anh bưng ly lên, uống một hơi cạn sạch café trong ly, vị đắng khiến anh nhíu mày.
Mộ Thiên Sơ đứng lên kéo vali rời đi, đi tới bàn bên cạnh, ngón tay gõ nhẹ lên bàn một lát.
Thiếu niên và thiếu nữ ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn người thiếu niên, tiếng nói trầm thấp: “Nhớ kĩ lời cậu nói ngày hôm nay, tuyệt đối không nên quên, bằng không sau này cậu sẽ rất cực khổ.”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ tiếp tục bước đi.
Hai người họ một mặt mờ mịt nhìn bóng lưng của anh, không lâu sau, người thiếu nữ chống cằm nói: “Anh này rất đẹp trai nha.”
Mộ Thiên Sơ đi ra ngoài, anh quay đầu lại liếc mắt một cái, trên mặt đường sạch sẽ không có ai đứng chờ anh.
Ánh mặt trời chiếu vào người thon dài của anh, mặt anh đặc biệt mơ hồ.
Vận mệnh sẽ xoay chuyển lúc chúng ta không để ý.
Có lúc bạn cho rằng vĩnh viễn sẽ không thay đổi thì có chuyện đột nhiên thay đổi, người bạn cho rằng vĩnh viễn sẽ không biến mất thì đột nhiên biến mất.
Ba giờ hai mươi phút chiều.
Ánh mắt trời chiếu sáng bên ngoài, nóng nực khiến người ta buồn bực.
Lối vào Sâm Lâm, những cây rậm rạp, màu sắc xanh biếc ngăn trở ấm áp, có một bóng người đang nằm trên võng màu trắng, làn váy nhẹ nhàng tung bay trong gió, đôi chân tinh tế, cẳng chân bị băng gạc.
Một tờ giấy vẽ rơi vào tay cô.
Thời Tiểu Niệm nằm trên võng ngủ rất say, ánh sáng từ tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống, chiếu xuống mặt cô không có vẻ nóng như vậy.
Bỗng dưng, co người Thời Tiểu Niệm co quắp, đột nhiên tránh mắt ra, trong lòng khó chịu: “Ách!”
Cô từ võng ngồi dậy, tay che chỗ tim, lông mày nhíu chặt.
Chuyện gì thế này?
“Làm sao vậy?” Một giọng nói từ tính vang lên: “Em mới ngủ nửa tiếng đã tỉnh rồi.”
Cung Âu từ trên ghế dài đứng lên, đặt máy laptop xuống, bước tới bên cạnh cái võng, nhìn chằm chằm người bên trong.
Thấy cô ôm ngực, ánh mắt Cung Âu căng thẳng, nhìn chằm chằm cô: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên võng, lắc qua lắc lại, cô ấn chỗ tim, không rõ nói: “Đột nhiên tỉnh lại, trong lòng rầu rĩ, không biết xảy ra chuyện gì.”
“Trước đây từng bị như vậy không?” Cung Âu trầm giọng hỏi.
“Không có.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, trong lòng buồn khiến cà người cô không dễ chịu.
“Đi, anh dẫn em tới bác sĩ.” Cung Âu nói, nhíu mày còn chặt hơn cô, một tay mạnh mẽ ôm cô từ trên vòng xuống.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm vừa rơi vào lồng ngực anh, cảm giác buồn phiền trong lòng bỗng nhiên biến mất rồi.
Cung Âu ôm cô đi vài bước, Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực anh đứng xuống, khó hiểu nói: “Thật giống không sao rồi, đột nhiên không biết xảy ra chuyện gì.”
“Được rồi.”