Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 419: Chương 419: Chương 228: Nhất Niệm Vạn Niên 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tên là gì?”

Thời Tiểu Niệm suy tính, hỏi.

“Nhất Niệm Vạn Niên.”*

(*Nhất Niệm Vạn Niên: Nhớ mãi ngàn năm)

Thanh âm của Cung Âu cực kì từ tính, từng chữ từng chữ đọc lên bốn chữ này, Thời Tiểu Niệm bị tiếng nói của anh làm cho tê tê lỗ tai đến thần kinh toàn thân.

Nhất Niệm Vạn Niên.

Dĩ nhiên là một cái tên như vậy.

Thật giống lời thề.

Thời Tiểu vuốt sợi dây chuyền trước ngực, có cảm giác lạnh lẽo, trong mắt có cảm động.

Nhớ mãi ngàn năm sao?

Là ý này sao?

“Nói đến đáy biển.” Cung Âu bỗng nhiêu xoay người cô, hai mắt không vui trừng cô: “Thời Tiểu Niệm, em còn nợ anh một lần đi lặn biển.”

Lần trước cô bỏ chạy.

Chạy thì thôi đi, lại chạy đi cứu Mộ Thiên Sơ.

“Ha ha. Anh còn nhớ nha.” Thời Tiểu Niệm cười gượng.

“Anh đương nhiên nhớ kĩ.” Cung Âu trừng mắt cô, đưa tay tàn nhẫn nhéo thịt trên mặt cô: “Chờ chân em đi được, hãy đi lặn biển với anh, nếu không anh sẽ giết chết em.”

Thời Tiểu Niệm nhìn tức giận trong mắt anh, sau đó nắm tay anh xem đồng hồ, nói sang chuyện khác: “Ồ, tới giờ rồi, chúng ta chưa có ăn, em đi làm đồ ăn ngay đây.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm lập tức bước đi.

Tới thời gian.

Cung Âu cúi đầu nhìn thời gian đồng hồ trên tay, ánh mắt lạnh lẽo, lại qua thêm một tiếng, có thể Mộ Thiên Sơ đã cút khỏi S thị rồi.

Tại sân bay, trong phòng ăn phong cách hoàng gia Ý, được thiết kế hoa lệ, sạch sẽ sáng sủa, trong không khí bay mùi thơm nhàn nhạt.

Khách nơi này tụm ba tụm năm chờ lấy hành lí.

Trong một góc, một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi ngồi đó, bên cạnh anh là một vali màu café, anh nhìn ngoài cửa sổ, nhìn một người lại một người đi qua, trong đôi mắt hẹp dài đầy cô đơn.

Là Mộ Thiên Sơ.

Anh ngồi đó uống một ly rồi một ly café.

“Tiên sinh.”

Nhân viên phục vụ đi tới, tiếp tục rót cafe cho anh.

Là cafe đen.

Mộ Thiên Sơ ghét nhất là đắng nhưng điên cuồng uống mấy ly café, trước đây, Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ cho anh chạm đến đồ đắng, cô chăm sóc anh rất tỉ mỉ, chu đáo.

Mộ Thiên Sơ cúi thấp đầu, nhìn thời gian đồng hồ trên tay, đã là một giờ chiều.

Anh đã chờ ở đây từ sáng sớm tới bây giờ, anh đã đoán được kết quả.

Người lúc trước có thể dây dưa anh sáu năm, nói không để ý đến sẽ đúng vậy.

Cứ vậy mà tuyệt tình sao?

Mộ Thiên Sơ, mày còn đang hi vọng xa vời gì? Mày nên chết tâm đi.

Cô bây giờ sẽ không thấy mày ở đây uống café đen mà ngăn cản mày.

Mộ Thiên Sơ ngồi đó, trên mặt không biểu lộ vẻ gì, trong mắt có nản lòng thoái chí.

“Sau này cậu cưới mình đi.”

Bỗng truyền đến một thanh âm của người thiếu niên.

Mộ Thiên Sơ quay đầu, thấy bàn bên cạnh có một người thiếu niên, một thiếu nữ, khoảng chừng 13, 14 tuổi, chưa thoát tính trẻ con, nhưng là mối tình đầu mông lung ngóng trông.

Cha mẹ bọn họ ngồi ở một bàn khác.

Thiếu nữ ngồi đó, mặt đỏ hồng nói: “Sao cậu lại nói câu này?”

“Bởi vì mình muốn kết hôn với cậu, sau này cậu làm vợ mình.” Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nói, tiếng nói có chút khàn khàn.

Mộ Thiên Sơ nhìn họ, trước mắt mơ hồ, kí ức nhiều năm trước bỗng trở lại.

Vào lúc ấy, mắt của anh vẫn mù, thế giới này đối với anh mà nói chỉ có đen tối.

Thời Tiểu Niệm là ánh sáng duy nhất trong bóng tối vô biên của anh.

Lúc mới tới Thời gia, anh có sự phẫn nộ và tự ti bị vứt bỏ, ít lời, đói bụng sẽ không gọi thì không ăn, khát sẽ không gọi thì không uống.

Chính vào lúc ấy, thanh âm của Thời Tiểu Niệm đột nhiên xuất hiện bên tai anh.

“Anh tên là Mộ Thiên Sơ? Em nghe mẹ nói anh là thiếu gia, nhưng em không phải người giúp việc, em tên Thời Tiểu Niệm.”

Cô nói, cô tên Thời Tiểu Niệm.

Từ đó về sau, Thời Tiểu Niệm chăm sóc anh, anh không thể nhìn thấy, có lúc anh cảm thấy toàn bộ Thời gia chỉ tồn tại mình cô mà thôi.

Đem ly nước tới trước mặt anh, là cô.

Đem cơm và đũa tới trước mặt anh, là cô.

Thậm chí đỡ anh lên giường, cũng là cô.

Khi đó, Thời Tiểu Niệm chăm sóc anh từng chút từng chút, anh phạm vào tính khí thiếu gia, cô cũng không để ý vẫn tiếp tục chăm sóc anh.

“Vậy cậu có thể theo mình à?”

Thiếu nữ bàn bên hỏi thiếu niên, mặt hồng hồng, có thẹn thùng.

Hai mắt Mộ Thiên Sơ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, Thời Tiểu Niệm cũng từng hỏi anh câu hỏi tương tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.