Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 418: Chương 418: Chương 227: Viên đá một vạn năm 2




Đây là phòng chứa châu báo, bốn phía đều là những chiếc tủ bằng thủy tinh, một bộ nữ trang phạn xạ lại ánh đèn, chói mắt cực kỳ.

Trong tòa thành này lại có nơi để châu báo riêng, anh thật sự không sợ bị trộm mất sao?

Cung Âu bế cô đi tới một chiếc tủ thủy tinh, thả cô xuống, Thời Tiểu Niệm vừa chạm đất thì định bỏ chạy, cổ áo lại bị Cung Âu nắm lấy.

Cung Âu kéo cô về, kéo cô đến bên cạnh mình, vỗ vỗ đầu của cô, vẻ mặt như ban ơn: “Lại đây, tự chọn đi.”

Biểu cảm của hắn như thể đang vuốt ve đầu của một chú cún, nói: Ngoan, tự chọn vào cổ cho ngươi đi.

Cái tên biến thái này.

Ngày hôm nay rõ ràng là hắn đã đồng ý với cô, cái này cũng có thể đổi ý, thà rằng hắn nói hắn muốn cô đeo cái vòng cổ đó là được rồi.

Thời Tiểu Niệm đứng trên mặt đất, nhìn tủ kính ở phía trước, chỉ thấy trong tủ kính quả nhiên trưng bày rất nhiều vòng cổ của chó, đủ màu sắc, hình như có loại đính kim cương nữa.

“Chọn đi, thích cái nào?” Cung Âu trầm giọng hỏi.

“Không thích cái nào hết.” Thời Tiểu Niệm càng xem càng tức giận, càng nghĩ càng giận hơn, trừng mắt nhìn vòng cổ, nói: “Cung Âu, em biết anh không buông bỏ những chuyện trước kia được, nhưng anh có thể tôn trọng em một chút được không! Em thật sự không phải là một con chó để anh nuôi! Em có nhân quyền...”

Một âm thanh thanh thúy ở trước mặt cô vang lên, cắt đứt lời của cô.

Một sợi dây chuyền được đặt trước mắt cô, rất sáng.

Một đầu kia của sợi dây chuyền ở trên tay Cung Âu, còn anh đứng sau lưng cô.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, ngạc nhiên nhìn sợi dây chuyền trước mắt, đó là một sợi dây chuyền rất đẹp, không nên dùng từ đẹp để hình dung, hẳn là dùng từ sạch sẽ.

Sợi dây chuyền chỉ dùng những hạt chân trâu nhỏ đính lên, nhưng lại trong suốt hơn ngọc trai một chút, nhưng nếu gọi là thủy tinh cũng không giống, bên trong còn có hoa văn của nước. Hoa tai thì lại có hình con sứa, trong suốt lại như chẳng trong suốt, có màu lam nhạt, hoa văn nước lại càng rõ, tỏa ra ánh sáng trong sáng, trong suốt sạch sẽ.

Cung Âu nhẹ lắc sợi dây chuyền trong tay, còn có âm thanh nho nhỏ vang lên.

Thời Tiểu Niệm lắng tai nghe, thanh âm kia tựa như là tiếng nước chảy.

“Đây là gì vậy? Đẹp quá!”

Thời Tiểu Niệm cầm lấy hoa tai hình con sứa, bị nó hấp dẫn, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Khắc được một con sứa sinh động như vậy, tỉ mỉ đến từng chi tiết, không nhìn ra một dấu vếch nào, có thể làm ra loại trang sức cực phẩm như thế, đùng là làm người ta bái phục.

Đẹp quá.

Quả thực là một phẩm nghệ thuật.

“Đây là một loại đá ở đáy biển, có lẽ đã vạn năm tuổi rồi, toàn bộ đá ở khe vực dưới biển đó cũng chỉ đủ đẻ làm một sợi dây chuyền này.” Âm thanh đầy từ tính của Cung Âu vang lên bên tai: “Cái vòng cổ này em có muốn đeo hay không?”

Viên đá vạn năm tuổi?

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn sợi dây chuyền trước mắt, khó có thể tin: “Anh nói hạt châu trong đây đã tồn tại hơn vạn năm rồi?”

Không thể nào chứ.

“Em có muốn đeo hay không?”

Cung Âu chỉ quan tâm mỗi vấn đề này.

“Đây không phải là vòng cổ, đây là dây chuyền.” Thời Tiểu Niệm tìm cho mình một lý do, đưa tay lấy sợi dây chuyền trong tay anh: “Nếu là dây chuyền em sẽ đeo.”

Dây chuyền này thực sự rất đẹp.

Thời Tiểu Niệm vuốt hạt châu phía trên, khó có thể tưởng tượng vật mình đang sờ một món đồ đã tồn tại một vạn năm, ngón tay của cô sờ hoa tai hình sứa, tập trung nhìn vào trong, bên trong loáng thoáng có chữ viết.

Cô để mặt dây chuyền lên cao, chỉ thấy bên trong tựa như có khắt một chữ, có thể mơ hồ thấy là một chữ “Niệm“.

Lại còn khắt tên của cô vào đó.

Ánh sáng từ mặt dây chuyền truyện vào mắt cô rất chói, cô chuyển tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, trái tim bỗng đập mạnh: “Cám ơn anh, Cung Âu.”

Anh rất có lòng.

Cô bị cảm động mất rồi, những kẻ có tiền như anh món nào món nấy cũng đều là cực phẩm.

Cả đời này cô chưa từng nhìn thấy những viên đá nào đẹp như thế.

“Có phải trong lòng em đang mắng anh là kẻ lắm tiền không?” Cung Âu trừng cô, liếc mắt đã nhìn thấu nội tâm của cô.

“Đâu... đâu có.” Thời Tiểu Niệm cười cười: “Em thực sự rất thích, Cung Âu, cảm ơn anh.”

“Ha! Tốt nhất là không có!” Cung Âu lấy sợi dây chuyền trong tay cô, đeo cho cô: “Đeo vòng cổ của anh thì sau này không được chạy lung tung nữa!”

“Đây là dây chuyền mà.”

Thời Tiểu Niệm sửa lại, anh hay dọa cô, cô thật sự cho rằng anh không phân nặng nhẹ thật sự bắt cô đeo vòng cổ của cún.

Sợi dây chuyền nằm ở cổ của cô, cảm giác lành lạnh của hạt châu truyền đến rất thoải mái.

Nhẫn là kim cương máu quý hiếm, sợi dây chuyền lại dùng những viên đá vạn năm dưới đáy biển tảng làm nên, món nào trên người cô cũng đắc tiền hơn cả cô hết.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cảm động qua đi, trong mắt của cô xẹt qua một tia ảm đạm, rất nhanh liền biến mất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.