Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 417: Chương 417: Chương 227: Viên đá một vạn năm 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chuyến đi này thật đáng giá.

Cô nhận định rõ ràng rất nhiều thứ, từ nay về sau, cô sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì Thời Gia nữa.

“Đẹp! Máu của em chảy rất đẹp!”

Cung Âu tức giận không kềm được quát, trừng mắt nhìn bắp chân của cô.

Phong Đức vội vả chạy tới, tay cầm hộp thuốc: “Thiếu gia, thuốc đến rồi...”

Còn chưa dứt lời, Cung Âu đã giành lấy hộp thuốc, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, đầu gối chạm đất, lấy một chân của cô đặt lên đầu gối mình.

Thời Tiểu Niệm cúi xuống nhìn, lúc này mới chú ý tới trên bắp chân cô có nhiều vết thương to nhỏ đang rỉ máu, một giọt máu chảy thẳng từ bắp chân cô xuống mắt cá chân.

Màu đỏ của máu tươi nổi bật trên làn da trắng của cô.

Cô đã quên mất trên chân mình còn có vết thương.

“Không sao đâu, không cần xử lý, vết thương nhỏ mà, lau sạch máu là được rồi.”

Thời Tiểu Niệm mãn bất nói, co chân định tự mình xử lý, cẳng chân lại bị đánh nhẹ lên, làn da trắng nõn do bị đánh lập tức đỏ lên.

“Ai dui ——” Thời Tiểu Niệm bị đau nhìn về phía Cung Âu đang ngồi xổm trước mặt cô : “Anh làm gì đó?”

“Em hỏi anh đang làm gì?”

Cung Âu trừng cô, ánh mắt như thể muốn giết cô luôn, âm thanh tràn đầy sự tức giận: “Em nhìn em đi, mỗi lần anh không cho em đi, em cứ đòi đi cho bằng được, đến lúc về cả người toàn là vết thương! Có phải em không bị thương thì không vui không?”

“...”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, hóa ra là do cô bị thương nên tức giận, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp, nhẹ giọng nói: “Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”

“Em còn muốn bị thương nặng nữa hả?” Ánh mắt Cung Âu càng thêm lo lắng: “Vậy lần sau đợi đến lúc em bị chém thành hai khúc rồi về đây tìm anh nhé!”

Giận gì mà lớn thế này!

Thời Tiểu Niệm im lặng, trong chốc lát, lại không nhịn được: “Bị chém thành hai khúc mà trở về được anh mà không sợ chết mới là lạ đó.”

Khi đó không biết cô là quỷ hay là người nữa.

“Anh bị em hù chết? Em cũng tự coi trọng mình quá đó!” Cung Âu liếc cô.

“Em...”

“Em còn dám nói nữa?” Cung Âu tức giận lại không có chỗ phát tiết, cắn răng nghiến lợi trừng cô: “Bây giờ em im miệng cho anh, thấy em bị thương anh lại cảm thấy khó chịu!”

“...”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn đành phải im miệng không thèm nói nữa.

Cung Âu ngồi xổm trước mặt cô, lấy cái khăn ướt sạch sẽ trong hộp thuốc ra lau bắp chân cho cô, sau đó nhìn chằm chằm vết thương to nhỏ trên bắp chân cô, xác nhận không dính phải mảnh thủy tinh nào, mới bôi thuốc cho cô, dùng băng gạc băng vết thương cho cô.

Thời Tiểu Niệm đặt chân ở trên đầu gối của anh, nhìn anh chuyên chú băng bó vết thương vì cô .

Vết thương rất nhỏ mà anh lại làm ra vẻ như phải lâm trận giết địch.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai quan tâm cô như Cung Âu.

Anh cẩn thận như thể cô bị thương rất nặng vậy.

Lông mi dài của cô nhẹ rung động, nhìn Cung Âu chăm chú, nói: “Cung Âu, em sẽ không để mình bị thương nữa.”

“À, anh tin được em sao?” Cung Âu cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn hai cái đèn lưu ly trên bàn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chi bằng anh tin hai ngọn đèn kia thì hơn!”

“...”

Đầu Thời Tiểu Niệm chảy dài ba vạch đen, cô không đáng tin như thế sao?

Không phải chỉ bị mấy vết thương nhỏ thôi sao.

Cung Âu cho cô băng bó xong, đôi tay thon dài dính vài vết máu, hồng nhạ, anh không đi rửa tay ngay mà trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm: “Em nhớ kỹ cho anh, sau này không được đi lung tung nữa!”

“Em đâu có đi lung tung, hôm nay là anh đồng ý mà.”

“Anh hối hận rồi!” Cung Âu đổi ý, hùng hồn nói: “Hôm nay coi như em chạy lung tung! Anh nên mua một cái vòng cổ của chó cho em!”

Anh vẫn còn nhớ vòng cổ của chó.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói nhìn về phía anh: “Cung Âu, làm gì có chuyện đổi ý như vậy.”

Cái gì mà coi như cô chạy lung tung chứ?

Là anh không chịu thừa nhận chuyển ở ngay dưới tầm mắt anh mà cô vẫn có thể bị thương nên đổ hết mọi chuyện lên đầu cô.

“Anh đổi ý rồi! Thế nào?”

Cung Âu trừng cô, kéo cô khỏi ghế sa lon: “Đi, đi chọn vòng cổ của chó với anh!”

“Không được, anh có thể tôn trọng em một chút không?”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.

“Không được, tới đây cho anh!” Cung Âu mạnh mẽ kéo cô đi, đi mấy bước, anh xoay người lại, lại ôm ngang cô lên.

Thời Tiểu Niệm cả người lơ lửng, vội vã ôm lấy cổ anh, nhìn nét mặt anh, nói: “Cung Âu không phải anh đang nghiêm túc đó chứ?”

Không phải anh định cho cô mang vòng cổ thật chứ.

“Đương nhiên là nghiêm túc!”

Cung Âu nói, ôm cô đi vào, đi qua hành lang xa hoa cổ kính, đi vào một gian phòng.

Có người hầu đứng ở cửa, thấy bọn họ đi tới lập tức mở chốt cửa mạ vàng ra, cúi đầu.

Thời Tiểu Niệm bị anh ôm đi vào trong, càng ngày càng mâu thuẫn: “Anh thả em xuống, Cung Âu, dám cho em mang thứ đó, em sẽ không để ý đến anh nữa!”

“Em dám!”

“Em dám!” Thời Tiểu Niệm hét ầm lên, nhíu chặc chân mài: “Anh tôn trọng em một chút đi được không, em biết con chó của anh đã chết làm anh rất buồn, anh cũng không thể lấy lý do chết của nó ép lên người em chứ!”

Anh của anh qua đời, anh không cho phép cô lỡ hẹn; hiện tại chú chó của anh không nghe lời bị tai nạn xe chết, anh lại không cho phép cô đi lung tung.

Cô là vật thế thân của anh trai và chó của anh sao?

“Không thể không đeo!”

Cung Âu ngông nghênh nói, ôm cô đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.