Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 416: Chương 416: Chương 226: Đoạn tuyệt rõ ràng với người Thời gia 2




Giọng của Cung Âu nghiến răng nói từng chữ từng chữ, tràn đầy tức giận, đôi mắt lợi hại như chim ưng vậy, âm trầm đến mức tận cùng: “Tôi bảo đảm nửa đời sau của một nhà Thời gia mấy người không ai được sống yên!”

Vừa nói, Cung Âu thuận tay cầm lấy một chiếc cúp thủy tinh trong hộc tủ đi tới trước mặt Thời Trung hung hăng ném xuống đất một cái thật mạnh.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang, chiếc cúp thủy tinh vỡ thành hai mảnh.

Đó là cúp thủy tinh của Thời Địch nhận được khi tham gia cuộc thi nữ nhân vật nổi tiếng nhất, vẫn luôn được Thời Địch và Mân Thu Quân khen không dứt miệng, càng là cho dù ở đâu, cũng sẽ đặt chiếc cúp ở vị trí nổi bật nhất.

Bây giờ bị Cung Âu ném vỡ thành hai mảnh.

“...”

Trong phòng khách, không có một tiếng động nào.

Thời Trung đứng ở đó, trên mặt có sợ hãi.

Cung Âu lại nói quyết tuyệt như vậy, âm trầm trong mắt kia làm cho người ta hận không thể đào một cái hố tự chôn mình.

Nói xong, Cung Âu xoay người đi về phía Thời Tiểu Niệm, lần này không có ai dám cản anh.

Ánh mắt cung Âu âm trầm nhìn Thời Tiểu Niệm chằm chằm.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh.

“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm...” Giọng nói bi thương của Mân Thu Quân vang lên bên cạnh cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mân Thu Quân.

Mân Thu Quân bị Phong Đức cản ở đó, trên mặt tràn đầy bi thương, trong mắt tất cả là cầu xin: “Tiểu Niệm, xem như mẹ cầu xin con, con cứu cha con đi, ông ấy thật là đã thiếu quá nhiều nợ, con không giúp chúng ta, chúng ta làm sao sống được... Tiểu Niệm, mẹ cầu xin con.”

Vừa nói xong, Mân Thu Quân lập tức quỳ xuống trước mặt cô.

“...”

Nhất thời Thời Tiểu Niệm đứng sững ở đó.

“Tiểu Niệm, con giúp mẹ một tay đi, cầu xin con, cha mẹ thật là cùng đường rồi... Tiểu Niệm à, Tiểu Niệm....” Mân Thu Quân khóc không thành tiếng.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Người nhà Thời gia này thật là diễn hết.

Cung Âu càng xem càng tức giận, hận không thể đánh hết tất cả mọi người trong nhà này, anh nhìn Mân Thu Quân đang khóc tỉ tê chăm chú, bàn tay thả bên người nắm lại thật chặt, muốn đánh người.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn Mân Thu Quân dưới đất, nhìn bà khổ sở cầu xin, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước.

Cung Âu thấy vậy, càng tức giận hơn, lớn tiếng hét: “Thời Tiểu Niệm, nếu em lại còn dám đồng tình, anh liền đánh chết em! Có chút tiền đồ dùm anh đi!”

“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm.”

Mân Thu Quân quỳ xuống đất, khóc bi thương, hai mắt ngấn lệ nhìn cô: “Mẹ rất thương con, con biết mà, Tiểu Niệm, con giúp mẹ một lần đi, mẹ cầu xin con, Tiểu Niệm, con xem như đau lòng mẹ đi.”

“Tại sao lại không tìm Thời Địch chứ?” Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn Mân Thu Quân, nước mắt trong suốt rơi xuống, chảy qua gò má nói lại lời nói lúc vừa vào cửa: “Mẹ tình nguyện quỳ xuống cầu xin con, cũng không chịu cầm tiền của Thời Địch, mẹ muốn đảm bảo con gái ruột của mình có tiền.”

Cô không biết tài sản của Thời Địch có bao nhiêu, nhưng cho dù không đủ trả nợ, chắc cũng không kém bao nhiêu, người một nhà cố gắng thêm một chút là có thể.

Nhưng mà Mân Thu Quân không muốn, bà muốn con gái ruột của mình trôi qua thật tốt.

Thiên vị, quá thiên vị.

“Tiểu Niệm....” Mân Thu Quân nhìn cô cầu xin: “Con giúp mẹ một tay đi, mẹ cầu xin con, mẹ cầu xin con.”

Vừa nói, Mân Thu Quân lại dập đầu xuống đất, ngẩng lên, một tiếng lại một tiếng, nặng nề dập đầu trên sàn nhà.

“Đùng....”

Chỉ nghe một tiếng vang lên, Thời Tiểu Niệm cũng quỳ xuống, nhìn Mân Thu Quân, trên mặt tràn đầy nước mắt.

“...”

Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn cô.

“Thời Tiểu Niệm! Ai cho phép em quỳ!”

Thấy vậy, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, không vui rống lên.

Cô lại quỳ đám người này.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mân Thu Quân dập đầu một lần lại một lần thật sâu.

Dập đầu xong, Thời Tiểu Niệm quả quyết đứng lên, trong mắt còn đong đầy nước, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm đến chết lặng: “Thư đoạn tuyệt quan hệ đã sớm có hiệu lực, nhưng trong lòng tôi, lần này là đoạn tuyệt thật sự.”

Trước kia, lòng của cô sẽ còn đau khổ, nhưng bây giờ, không còn nữa.

“Tiểu Niệm à...”

Mân Thu Quân quỳ ở đó còn muốn nói gì, lại bị Thời Tiểu Niệm cắt đứt: “Mẹ, chừa chút tôn nghiêm cho bà đi, là chính miệng bà đã nói, tương lai cho dù là bệnh hay là chết, tương lai Thời gia cho dù là suy hay là bại cũng sẽ không đi cầu xin tôi.”

“...”

Mân Thu Quân ngây người.

Thời Trung cũng ngây người, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Thời Tiểu Niệm, nhưng lúc đó Thời Tiểu Niệm bất quá chỉ là một họa sĩ vẽ truyện tranh tầm thường, giá trị con người làm sao có thể cao như bây giờ.

Ông luôn luôn cho là Thời Tiểu Niệm rất mềm lòng, nhất định hôm nay có thể lấy được tiền, không nghĩ tới cô cứng mềm cũng không ăn.

Thời Tiểu Niệm nói xong, đưa tay lau nước mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười với Cung Âu: “Chúng ta đi thôi.”

Cô vừa muốn xoay người, Cung Âu cũng đã ba bước đi thành hai bước đến trước mặt, ôm cô lên đi ra ngoài, bỏ lại một đám người ngây ngẩn.

Thái độ của Thời Tiểu Niệm rất rõ ràng, từ hôm nay trở đi, cô đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Thời gia.

Không chỉ có như vậy, nếu như cô muốn ra tay với người nhà Thời gia, sẽ giống như Cung Âu nói vậy, rất có thể nửa đời sau của họ cũng sẽ không yên.

Vừa nghĩ đến đây, mấy người phụ nữ cũng bị sợ đến tê liệt ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt ảm đạm.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Cung Âu muốn đen bao nhiêu liền đen bấy nhiêu.

Trở lại lâu đài đế quốc, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu vứt xuống ghế sô pha, cô lập tức nâng cái chân đang chảy máu rời khỏi ghế: “Đừng làm dơ ghế sô pha.”

Tất cả đồ dùng của lâu đài đế quốc đều mắc tiền đến đáng sợ, từng món từng món lại tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật vậy, cô không muốn làm dơ nó.

“Bốp.”

Cô vừa động đậy, trên đùi liền bị đánh một cái thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.