Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 415: Chương 415: Chương 226: Đoạn tuyệt rõ ràng với người Thời gia 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“...”

Phong Đức đứng yên không nhúc nhích.

Trong lòng Thời Trung bối rối đến cực điểm, chờ mấy giây sau, đưa tay ấn vào nút Enter, trong nháy mắt trên màn hình xuất hiện chữ “Chuyển tiền thành công.”

“Thành công!”

Trong đám thân thích có người vui mừng kêu lên thành tiếng, có người thét chói tai, khó mà tin tưởng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có con số một trăm triệu.

“Chú, chú, mua thẩm mỹ viện cho con đi chú.”

“Anh hai, anh mở công ty lớn mời em vào đi.”

Một đám người bắt đầu rối rít nịnh hót Thời Trung cùng Mân Thu Quân.

Thời Tiểu Niệm là một phút cũng không nhìn nổi, chỉ muốn rời đi, nhưng Cung Âu lại hét cô phải đứng yên, cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu không nhìn đám người kia.

Bỗng nhiên giọng nói của chị họ truyền đến từ sau lưng: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng khách yên lặng như tờ.

Yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng cây kim rơi trên mặt đất.

Thời Tiểu Niệm hơi khó hiểu quay đầu, chỉ thấy trong màn ảnh máy vi tính trên tay Phong Đức không còn là nét chữ thành công, mà là một hàng chữ....

Hội Chữ Thập Đỏ?

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, không hiểu là chuyện gì xảy ra, Thời Trung lại càng không rõ, nhìn Cung Âu hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Tiền của tôi đâu!”

Mân Thu Quân đứng bên cạnh cầm điện thoại di động lên, sắc mặt tái nhợt: “Chồng, anh nhìn.”

Thời Trung lập tức đoạt lấy điện thoại di động, tin tức nhắc nhở một trăm triệu vừa vào tài khoản của ông chưa tới sáu mươi giây đã chuyển vào hội Thập Tự Đỏ.

Một trăm triệu.

Suốt một trăm triệu chẳng qua chỉ dừng lại trong thẻ ông chưa tới sáu mươi giây!

“Thời tiên sinh, Thời phu nhân làm việc thiện, tôi thay mặt những đứa trẻ nghèo khó cảm ơn hai vị.”

Phong Đức tao nhã lễ phép nói xong, sau đó khép máy vi tính lại.

“Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào...” Thời Trung Kích Động nắm lấy Phong Đức: “Sao mấy người có thể chuyển tiền của tôi đi, sao mấy người có thể chuyển tiền của tôi đi!”

Chỉ mới một lát, Thời Trung đã nhận một trăm triệu đó là tiền của mình.

Phong Đức đẩy Thời Trung ra, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, ông xoay người, cung kính nhìn Cung Âu: “Thiếu gia, tiền cũng đã đưa, có thể đi rồi.”

“Ừ.”

Cung Âu lạnh lùng trả lời một tiếng, trên mặt tràn đầy không vui nhìn Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên hiểu rõ một nhà Thời gia đều bị Cung Âu chơi.

Cuộc sống thay đổi nhanh chóng bất quá cũng chỉ như vậy.

Cung Âu đi về phía Thời Tiểu Niệm, gương mặt anh tuấn cực kỳ lạnh lùng.

Thời Trung ngơ ngác đứng ở đó, nghĩ đến một trăm triệu trước mắt ông lại bay mất như vậy, cảm giác chênh lệch đột nhiên từ trên cao ngã xuống thấp khó chịu như vậy, Ông xông về phía trước cầm lấy tay của Cung Âu, đôi mắt hằn lên tia máu, tâm tình kích động vô cùng: “Cậu không thể đi! Lại dám đùa giỡn tôi sao, mau đưa tiền cho tôi!”

“...”

Cung Âu dừng bước lại, cúi đầu ánh mắt âm u nhìn tay của ông, giống như nhìn thấy một bao rác rưởi vậy, nhất thời trong mắt tràn đầy chán ghét cùng tức giận.

Thời Trung bị ánh mắt của anh làm sợ hãi, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, nắm tay của anh nói: “Cậu trả tiền lại cho tôi, nếu không đừng hòng... đừng hòng...”

Thời Trung suy nghĩ hồi lâu không nói ra được, bỗng nhiên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, giống như bắt được một cái uy hiếp vậy, lập tức hét: “Nếu không đừng hòng mang Thời Tiểu Niệm đi! Cô ta là con gái tôi, không có sự đồng ý của tôi đừng hòng chạm vào cô ta được một chút nào!”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Một đám thân thích cũng ồn ào theo, có người đẩy Mân Thu Quân, Mân Thu Quân đi về phía Thời Tiểu Niệm, muốn bắt cô.

Phong Đức lập tức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm, cản Mân Thu Quân lại.

“Buông tay ra!”

Sắc mặt Cung Âu âm trầm đến cực điểm, lạnh lùng nhìn tay của Thời Trung.

“Lấy tiền ra! Nếu không tôi cứ tiếp tục nói với giới truyền thông, để nhìn xem hai người có thể ở bên nhau thật lâu không! Hay là phải ly tán!” Thời Trung uy hiếp nói.

Nghe vậy, trên trán Cung Âu hiện ra gân xanh, lửa giận đã dâng tràn đầy ngực, nắm tay lại thành nắm đấm thật chặt.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không có đánh người.

“Thời Trung, tôi niệm tình ông đã từng nuôi dưỡng Thời Tiểu Niệm, không ra tay với ông!” Giọng nói của Cung Âu tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông dám đối nghịch với Cung Âu tôi thì có thể thử một chút!”

Vừa nói xong, Cung Âu đẩy ông ra.

Sức lực lớn đến mức làm Thời Trung lui về phía sau vài bước, trên mặt Thời Trung xẹt qua một tia sợ hãi.

“Nếu ông muốn chơi, Cung Âu tôi chơi với ông tới cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.