Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 414: Chương 414: Chương 225: Ai nói em không đáng giá một trăm triệu? 2




Thời Tiểu Niệm sững sốt, ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy Cung Âu từ bên ngoài đi tới, thân hình thật cao, giầy da đạp trên đất phát ra tiếng vang, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt đen âm trầm quét nhìn đám người trong phòng khách, khí thế trên người anh thật mạnh, giống như cơn bão đi tới.

“...”

Tất cả mọi người trong phòng khách khiếp sợ nhìn Cung Âu, đôi mắt mỗi người đều sắp rơi ra ngoài, bọn họ làm sao có thể thấy được Cung Âu ngoài đời, nhưng mà giờ phút này, Cung Âu lại chân thật đứng trước mặt bọn họ.

Mấy chị em gái tuổi gần bằng Thời Tiểu Niệm đều rối rít che miệng lại, nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu kinh ngạc đến ngây người, chân không tự chủ được nhũn ra.

Lại là đích thân Cung Âu đền.

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, cũng có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Sao anh không thể tới!”

Cung Âu không vui nói, cúi đầu nhìn lại bắp chân của cô, tầm mắt rơi vào vết máu trên đùi, nhất thời ánh mắt rét lạnh, nỗi tức giận điên cuồng dâng lên.

Anh cầm một cái ghế bên cạnh hung hăng quăng xuống đất.

Cái ghế nhìn rất cứng rắn lại gãy tan tành.

“Ầm!”

Cái ghế chia năm xẻ bảy.

Tất cả mọi người giật nảy mình, nhưng không ai dám bước lên nói chuyện, Thời Trung đứng đó nhìn vẻ tức giận trên mặt Cung Âu, trong lòng dâng lên cảm giác bị áp bách không nói ra được.

“Cung Âu...”

Đã mấy ngày rồi Thời tiểu Niệm không có thấy Cung Âu nổi giận, nhất thời hơi sợ hãi nhìn anh.

Sao đột nhiên anh lại bộc phát?

Cung Âu cắn răng trừng mắt nhìn cô, trên mặt tràn đầy tức tối, lửa giận trên người giống như sẽ tùy thời bộc phát vậy.

Thời Tiểu Niệm thấy vậy muốn bước lên.

“Đứng yên đừng nhúc nhích cho anh!”

Cung Âu cuồng loạn hét.

“...”

Thời Tiểu Niệm bị dọa giật mình, nhất thời đứng ở đó không dám cử động, yếu ớt nhìn Cung Âu.

Anh làm sao vậy, đang yên lành đột nhiên tức giận cái gì?

Mấy người thân thích anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt truyền lại một ý nghĩ: Thật giống như Thời Tiểu Niệm cũng không được yêu thương lắm, hoàn toàn bị mắng giống như một người giúp việc thôi.

“Thiếu gia.” Phong Đức từ bên ngoài vội vã chạy tới, cầm theo một máy tính xách tay.

“Một trăm triệu phải không?” Cung Âu mở miệng, ánh mắt âm trầm nhìn Thời Trung, trong mắt lộ ra nguy hiểm, bước lên, từ từ đi về phía Thời Trung.

Thời Trung mặc dù đã từng trải qua sóng to gió lớn cũng không tự chủ được thụt lùi về sau, trên gương mặt hoàn toàn không còn phách lối như lúc nãy nữa.

“Đưa thẻ cho tôi!”

Môi mỏng của Cung Âu nhẹ nhàng động đậy, nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ, lạnh băng như đá.

Một đám người ngây ngẩn.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, anh muốn trả tiền sao?

“Cung Âu....”

“Im miệng!” Cung Âu quay mặt sang hung hăng trừng cô một cái, tức giận vô cùng: “Sau khi trở về mới tính sổ với em!”

“...”

Thời Tiểu Niệm mím môi, đứng tại chỗ.

Cô chọc anh cái gì, để anh ở lại trên xe cũng là anh đã đồng ý mà.

Một đám người đứng ở đó, bỗng nhiên Thời Trung kịp phản ứng, kích động nói với Mân Thu Quân đứng bên cạnh: “Đi lấy thẻ ngân hàng! Nhanh! Nhanh lên một chút!”

“À... được... được.”

Mân Thu Quân luôn luôn chỉ nghe lời Thời Trung, lập tức mở túi ra, vội vàng tìm thẻ ngân hàng.

Mấy người thân thích nghe được Cung Âu muốn trả tiền, trên gương mặt từng người không nhịn được lộ ra vẻ tham lam.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nhìn gương mặt của bọn họ, nhìn bộ dạng nóng nảy tìm kiếm khắp nơi của Mân Thu Quân, lại chìm vào tuyệt vọng cùng chết lặng một lần nữa.

“Tìm được rồi.” Mân Thu Quân cầm một cái thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đưa cho Cung Âu.

Cung Âu đứng ở đó, hai tay xuôi bên người không động đậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn bà.

Mân Thu Quân bị hù dọa, thân thể không nhịn được run rẩy, vội vàng dời phương hướng đưa thẻ ngân hàng cho Phong Đức vẻ mặt ôn hòa đứng bên cạnh, sau đó lui về sau lưng Thời Trung.

Phong đức nhận lấy thẻ ngân hàng đặt lên máy tính, ông một tay cầm máy tính, một tay gõ thật nhanh, trên màn hình hiện lên hình ảnh ngân hàng chuyển tiền.

“...”

Tất cả mọi người đều kích động mở to mắt, nín thở, nhìn màn hình máy tính chằm chằm không nhúc nhích.

Phong Đức từ từ ấn số, đè xuống một hàng số không, trên tài khoản xuất hiện chữ viết: Một trăm triệu.

Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng kích động thở gấp của đám người thân thích đó.

Phong Đức đang muốn đè nút xác nhận, Thời Trung kích động nói: “Chờ một chút! Tôi muốn xác nhận số tiền!”

Vừa nói, Thời Trung vừa cầm thẻ ngân hàng cùng Mân Thu Quân nhìn tới nhìn lui, kiểm tra mấy lần liên tiếp, sau đó mới nói với Phong Đức: “Có thể chuyển tiền rồi.”

Thời Tiểu Niệm không còn lời nào để nói với lòng tham của họ.

“Thời tiên sinh, Thời phu nhân, tôi phải nhắc nhở mấy người một chuyện, mấy người nhận lấy khoản tiền này, không thể lại dây dưa Thời tiểu thư nữa, phải đoạn tuyệt tất cả liên lạc với Thời tiểu thư.” Phong Đức vừa bưng máy tính vừa nhắc nhở bọn họ.

Thời Trung cũng không thèm nhìn Thời Tiểu Niệm một cái, chỉ nhìn hình ảnh chuyển tiền trong máy vi tính: “Biết biết, mau đi! Mau xác nhận ngay đi!”

Giờ phút này Mân Thu Quân cũng đang nhìn máy tính chằm chằm.

Đối với tất cả mọi người trong phòng khách này mà nói, trừ Cung Âu, một trăm triệu đối với người nào cũng là con số rất lớn.

“...”

Thời Tiểu Niệm đã quen bị bọn họ khinh thường, cô nhìn bọn họ như vậy, trong đầu nhớ lại hình ảnh bọn họ một lần lại một lần bỏ cô lại, một lần lại một lần để cô ở nhà một mình.

Đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy bình thường trở lại.

Cô đã từng hy vọng có thể sống thật tốt ở Thời gia như vậy, nhưng mà cô lại nhìn bọn họ vứt bỏ mình một lần lại một lần, vô cùng dứt khoát.

Người ta không cần cô, tại sao cô phải đeo bám người ta, sao lại phải khó chịu làm chi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.