Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 413: Chương 413: Chương 225: Ai nói em không đáng giá một trăm triệu? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Đủ rồi!” Thời Trung đứng ở đó, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, đại đa số tất cả mọi người đứng ở đây đều là trưởng bối của cô, cô ăn nói như vậy sao?”

“Vậy lúc mấy người gài tang vật cho tôi, có nghĩ tới mấy người là trưởng bối của tôi không? Mấy người xem như là cái gì, lớn mà không biết àm gương sao?” Thời Tiểu Niệm vẫn thờ ơ.

Những lời này cô đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc hôm nay cũng có thể nói ra hết.

“...”

Thời Trung sững sốt một chút, từ nhỏ đến lớn, Thời Tiểu Niệm chưa từng dám tranh cãi với ông lần nào, sao hôm nay lại dám như vậy.

Thật là cánh cứng rắn rồi sao.

Thời Trung giận dữ: “Thời Tiểu Niệm, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Tôi là cha cô!”

“Cha?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn gương mặt đang giận dữ của ông, châm chọc nói: “Ông là cha tôi sao? Không phải đã đoạn tuyệt quan hệ sao?”

“Cô...”

Thời Trung nổi điên, nâng tay lên muốn đánh cô, một người thân thích vội vàng kéo Thời Trung lại, nhỏ giọng nói bên tai ông: “Bây giờ anh có thể đánh cô ta sao? Dù sao cũng phải dụ dỗ cô ta móc tiền ra trước đã.”

Dụ dỗ?

Muốn ông đi dụ dỗ cái con tiện chủng này?

Thời Tiểu Niệm đứng đó không nhúc nhích, nhìn bàn tay của ông đang nâng lên.

Sắc mặt Thời Trung lúc xanh lúc đỏ, giận không kềm được trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cố gượng lấy tay về, hét cô: “Được! Cô không muốn trở về nhà này cũng được, đưa một trăm triệu ra, xem như là trả công ơn nuôi dưỡng cho chúng tôi, sau này cô đi đường của cô, chúng tôi đi cầu của chúng tôi, tùy tiện cô muốn làm sao thì làm!”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không dám tin nhìn ông: “Một trăm triệu?”

Cô cho là mình nghe lầm.

Lại muốn cô cầm một trăm triệu ra.

“Sao vậy? Cô không muốn đưa? Thời Tiểu Niệm, cô phải hiểu rõ ràng! Nếu không có chúng tôi, bây giờ cô có thể lớn như vậy sao? Nếu không phải chúng tôi nuôi cô, bây giờ cô vẫn còn ở trong trại mồ côi kìa!” Trên mặt Thời Trung tựa như chuyện hiển nhiên nói: “Hiện tại cô có nhiều tiền mà, đương nhiên phải đưa một ít ra cho chúng tôi chứ!”

Đối với Cung Âu mà nói một trăm triệu cũng chỉ là một sợi tóc mà thôi.

Nếu có một trăm triệu, không nói ông có thể trả hết nợ, còn có thể đứng lên một lần nữa, khuếch trương sự nghiệp.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Trung, trên mặt ông tràn đầy đương nhiên, nói trắng ra là, Thời gia thấy cô leo lên cành cao, bắt cô đưa tiền ra.

Ha….

Nói cái gì mà bảo cô về Thời gia cùng sống với nhau thật tốt bất quá chỉ là dụ dỗ cô, thấy dụ dỗ không được, liền trực tiếp dùng công ơn nuôi dưỡng đến ép cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mân Thu Quân, Mân Thu Quân chỉ biết lau nước mắt, cô lại nhìn về đám người thân thích kia, mấy người đó thấy mềm mỏng không được bắt đầu phụ họa Thời Trung dùng mạnh bạo...

“Đúng vậy, theo lý mà nói thì con nuôi cũng phải nuôi dưỡng cha mẹ lúc tuổi già mà, con đưa một ít tiền ra xem như là dưỡng lão trước thời hạn vậy.”

“Không đúng sao, bọn họ nuôi con dùng biết bao nhiêu tiền bạc và công sức, con không phải là vừa mới trèo lên cành cao đã quên cha mẹ chứ?”

“...”

“A.” Thời Tiểu Niệm nhìn từng gương mặt một, trái tim đã chết lặng, lạnh đến không có nửa điểm nhiệt độ: “Xin lỗi, đã làm mấy người thất vọng rồi.”

Thời Trung trợn mắt nhìn cô.

“Hôm nay tôi trở lại chưa từng nghĩ đến sẽ đưa tiền cho mấy người, tôi chỉ là muốn xem nếu thân phận tôi khác, gương mặt của mấy người sẽ biến thành hình dạng gì, thật đúng là không có làm cho tôi thất vọng.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, sau đó lui về sau từng bước một.

“Hôm nay cô dám đi?”

Thời Trung phải gánh một món nợ khổng lồ, không lấy được tiền sao có thể để cho cô rời đi, sắc mặt biến hóa, không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy một cái ly uống nước trên bàn hung hăng quăng về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm vội vàng tránh sang một bên, ly nước hung hăng đập xuống đất, lên tiếng đáp lại vỡ nát, mảnh vụn cùng nước bắn lên đùi của cô.

Cô mặc váy, bắp chân lộ ra ngoài, mảnh vụn bắn tung tóe lên chân cô, rạch ra mấy vết thương nhỏ, máu tươi lập tức rỉ ra...

Mân Thu Quân bị dọa đến ngẩn ngơ, khiếp sợ nhìn Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn vết máu trên chân mình, từng vết từng vết thương làm cô đau đớn.

Trên mặt cô không một chút biểu tình gì, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng và chết lặng.

Cô không có đi băng bó vết thương, chẳng qua là ngước mặt nhìn Thời Trung, nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: “Hôm nay, cho dù ông giết tôi, tôi cũng sẽ không đưa một đồng tiền nào ra. Huống chi, tôi lớn lên trong Thời gia, làm sao đáng giá một trăm triệu.”

Lãnh đạm nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người muốn đi.

Còn chưa đi tới cửa, cô liền nghe được một giọng nói bá đạo truyền tới: “Ai nói em không đáng giá một trăm triệu?”

Cung Âu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.