“Trí nhớ của mấy người không tốt, nhưng trí nhớ của tôi vẫn rất tốt.”
Thời Tiểu Niệm đứng dậy, nhìn mọi người một vòng, lạnh lùng nói: “Để tôi khôi phục trí nhớ của mấy người đi, xa thì không nói, chỉ nói gần đây, những lời mấy người nói trước mặt truyền thông tôi đều nhớ rành mạch không sót một chữ nào.”
Vừa nói, Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh chị họ, bàn tay mang một chiếc nhẫn cực quý đè lên vai cô ta, nói: “Chị họ là nói thế nào nhỉ? Chị nói: Thời Tiểu Niệm mới mười ba tuổi đã làm bậy với nam sinh trong trường, suýt chút nữa bị nghỉ học, là mọi người cùng nhau xoay sở đóng tiền và nhờ quan hệ mới có thể để cô ta tiếp tục học.”
Cô học giọng của chị họ, muốn chanh chua bao nhiêu thì chanh chua bấy nhiêu.
“...”
Chị họ ngồi ở chỗ đó, nhất thời trên gương mặt trang điểm lòe loạt cứng đờ, giống như cương thi vậy.
Đi qua người chị họ, Thời Tiểu Niệm đến trước mặt thím.
Nhất thời mặt thím của Thời Tiểu Niệm khó coi cô cùng, muốn tránh ra, Thời Tiểu Niệm cũng không buông tha, kéo tay bà nói: “Lời thím nói tôi cũng nhớ, thím là nói như vậy với truyền thông: Nhất định là Tiểu Niệm tới đòi nợ mà, từ nhỏ tính tình đã không tốt, có lần trộm đồ trong nhà tôi còn chết không chịu thừa nhận, cuối cùng bị tôi vạch trần còn không chịu nói xin lỗi.”
“...”
Nhất thời gương mặt thím của Thời Tiểu Niệm ảm đạm.
“Thím à, tôi có từng trộm đồ nhà thím sao? Trộm cái gì của thím? Trí nhớ của thím thật không tốt nha, khi thì hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, khi thì lại nói xem tôi như con gái ruột.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy đùa cợt nhìn bà.
“Thím...”
Thím đang muốn nói cái gì, Thời Tiểu Niệm đã vượt qua bà, đi đến mục tiêu kế tiếp....
“Bác Hà là nói như vậy: Con nhỏ đó từ nhỏ đã biết dụ dỗ người, mới bé xíu vì được ăn kẹo còn nói để cho tôi sờ cô ta, không biết có phải cũng thường xuyên làm như vậy vì xin kẹo với người ta hay không?”
“Chị họ chị nói: Thời Tiểu Niệm luôn thích đánh nhau với người ta, tụ tập ăn chơi, dấu vết ngang hông này của tôi cũng là do cô làm. Chị họ, cái đó không phải vết bớt bẩm sinh sao?”
“...”
Thời Tiểu Niệm lặp lại lời họ nói một lần, trong phòng khách yên tĩnh như chết, chỉ còn lại giọng nói của cô.
Nói đến một nửa, rốt cuộc Thời Trung không nhịn được, đứng lên trợn mắt nhìn cô: “Đủ rồi! Cô còn muốn sao nữa, định tội cho chúng tôi sao? Tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, là để cho cô trở lại ra oai với tôi sao?”
Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Trung, nụ cười trên mặt không thay đổi, tiếp tục nói: “Đúng, còn có cha tôi, cha tôi bắt gian tôi cùng với Mộ Thiên Sơ tại giường mà, còn thấy rõ tôi làm Thời Địch tức giận đến sinh non nữa chứ.”
“...”
Nhất thời sắc mặt Thời Trung bị cô nói tái nhợt, không lời chống đỡ.
Thời Tiểu Niệm nhìn Mân Thu Quân, Mân Thu Quân thấy cô nhìn qua, chột dạ co rút thân thể lại đằng sau.
Thời Tiểu Niệm đi về phía mẹ nuôi, ôm bà: “Còn có mẹ, con nhớ rõ lời mẹ nói nhất, mẹ nói mấy người cho con tất cả những gì tốt nhất, Thời Địch không có con cũng có, không biết vì sao con lại trở nên như vậy, ghen tị em gái mình, trèo lên giường của em rễ.”
“Tiểu Niệm.”
Mắt Mân Thu Quân đỏ bừng, áy náy nói: “Lúc đó con muốn Tiểu Địch phải ngồi tù vì vụ án bỏ thuốc, mẹ nói con đừng làm như vậy, nhưng con vẫn làm, Tiểu Địch là một ngôi sao lớn, sao có thể bị tai tiếng được, cho nên, cho nên...”
“Cho nên liền hy sinh con, dù sao con cũng chỉ là một đứa con nuôi không cùng chung máu mủ, có nước dơ gì cũng hắt lên người con, như vậy Thời Địch có thể rửa sạch tội lỗi.”
“Tiểu Niệm, chuyện này chúng ta bỏ qua có được hay không?” Mắt Mân Thu Quân đỏ bừng: “Con đừng nói nữa.”
Bà lại gào khóc lên.
Mấy người thân thích bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Niệm, chuyện đã qua thì để cho nó qua luôn đi, gánh một chút oan uổng cho người nhà thì có gì, dù sao, bây giờ không phải con vẫn sống rất tốt sao, Cung Âu lại công khai con là bạn gái của cậu ta, cuộc sống của con sau này nhất định sẽ có phúc lắm.”
“Tiểu Niệm, sau này một nhà bốn người chúng ta cùng nhau sống thật tốt, có được hay không, sau này sẽ không xảy ra những chuyện này nữa.”
Mân Thu Quân khóc nói, nhìn Thời Tiểu Niệm tràn đầy cầu xin.
“Thật có thể sống cùng nhau thật tốt sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Đương nhiên.” Mân Thu Quân nhìn cô chằm chằm: “Tiều Niệm, chúng ta sống cùng nhau thật tốt, thật sự mẹ rất thương con, rất nhớ con.”
“Thương con?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bắt đầu từ khi con bước vào, mẹ ngay cả một lời hỏi thăm con cũng không có, tại sao không hỏi đoạn thời gian lúc con bị các người dội nước bẩn lên người đó, con làm sao mà chịu đựng nổi?”
“...”
Mân Thu Quân ngây ngẩn, tất cả mọi người đều nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm dần dần buông tay bà ra, lui về phía sau, đến vị trí giữa đám người, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo quét một vòng, nhìn từng gương mặt dối trá kia.
“Đúng, bây giờ tôi rất tốt.” Thời Tiểu Niệm nói, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đó là bởi vì tôi cố gắng chịu đựng được! Nếu như tôi không chịu đựng nổi, có lẽ tôi đã chết trong tràng dư luận các người tạo ra kia rồi.”
“...”
Tất cả mọi người đều yên lặng.
“Nếu như tôi chết, mấy người sẽ đau khổ vì tôi sao? Mấy người sẽ không, mấy người chỉ biết tụ tập lại một chỗ, giống như hôm nay vậy, nói vài câu lỗi là do tự tôi gánh, sau đó cuộc sống nên làm thế nào thì làm thế đó.”
Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ, nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng.
Không có ai sẽ thương hại cô.
Không có ai sẽ đồng tình cô.
Nếu như vậy, tại sao cô lại còn phải giúp bọn họ.
“...”
Mọi người không còn lời nào để nói.
“Nếu hôm nay tôi không phải bạn gái của Cung Âu, căn bản là mấy người sẽ không nhớ tới tôi.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng.