Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Trung ngồi trên một cái ghế sô pha, gương mặt tiều tụy, mệt mỏi không chịu nổi, nhìn cô tràn đầy không vui, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cô còn biết trở lại à!”
“Anh đừng như vậy mà, con gái trở lại là tốt lắm rồi.”
Mân Thu Quân yếu đuối nhìn Thời Trung nói.
“Hừ!”
Thời Trung bày ra khuôn mặt uy nghiêm, không có một chút nịnh nọt.
Ông biết, nhất định là vì Thời Tiểu Niệm mềm lòng mới chịu trở lại, dù sao lần nào cũng vậy, chỉ cần Mân Thu Quân rơi mấy giọt nước mắt, con nhỏ tạp chủng không rõ lai lịch kia sẽ nhường bước, bảo cô ta làm cái gì cô ta sẽ làm cái đó.
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Niệm về nhà là tốt rồi.”
Có vài người thân đứng ra, kéo Thời Tiểu Niệm ngồi ở giữa, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Người một nhà nào có thù qua đêm, nói hết ra là tốt rồi mà, Tiểu Niệm cũng đâu phải không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết về nhà sao?”
“...”
Về nhà? Đây là nhà cô sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn những gương mặt trước mắt, những người đã từng cũng được xem như là người thân của cô.
“Tiểu Niệm, em thật là bạn gái của Cung Âu sao? Cung Âu mà vĩnh viễn xếp hạng nhất trên bảng kia sao?” Chị họ ngồi bên cạnh kích động nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: “Có phải quần áo này của em rất mắc không? Làm sao em có thể quen với Cung Âu được?”
Người như Cung Âu vậy sao Thời Tiểu Niệm nói quen là có thể quen được chứ.
“Tiểu Niệm à, chúng ta đã từng là người thân, con cũng không thể bạc đãi chúng ta nha.”
“Đúng vậy, Tiểu Niệm, từ nhỏ thím đã nhìn con lớn lên, vẫn luôn xem con như con gái ruột.”
“Nói giống như chị thương Tiểu Niệm lắm vậy, hồi đó dì còn ôm con nữa, dì mới là người xem con như con gái ruột nè.”
“Tiểu Niệm à, chúng ta là người một nhà, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi, nhà ai mà không có chút cãi vã, đúng không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nghe bọn họ cô một lời tôi một lời nói chuyện, nhìn những gương mặt nịnh hót kia, đột nhiên cảm thấy thật châm chọc.
Lúc Thời Địch đạp cô, những người này ai ai cũng nói xấu cô với giới truyền thông.
Bây giờ chỉ chớp mắt đã xem cô như con gái ruột.
Thì ra biến sắc mặt lại là một chuyện dễ dàng như vậy.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, vì vậy cũng cười to: “Ha..ha..”
Tiếng cười lạnh băng của cô làm tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ai ai cũng nhìn cô đầy kinh ngạc, ngay cả Thời Trung cũng nhìn cô, trong mắt có ngạc nhiên.
“Tiểu Niệm, đây, uống nước đi.”
Mân Thu Quân rót một ly nước ân cần đưa cho Thời Tiểu Niệm, bà ngược lại không có dối trá như mấy người đó, bà là người duy nhất thật lòng yêu thương Thời Tiểu Niệm trong đám người này.
“...”
Tiểu Niệm nhìn ánh mắt đã khóc đỏ của Mân Thu Quân một cái, nhận lấy ly nước, đặt lên bàn trà nhỏ, không có uống.
Cử chỉ nhàn nhạt rõ ràng.
Mân Thu Quân thấy vậy sững sốt, sau đó đứng bên cạnh cô nói: “Tiểu Niệm, mẹ không biết nói chuyện, hôm nay mẹ chính là muốn cầu xin con mau cứu cha con, cha con làm ăn vỡ nợ, thiếu một số nợ khổng lồ, chúng ta thật là không còn sức gánh vác nữa.”
“Thời Địch đâu?”
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm hỏi.
Lúc này không phải nên đi tìm con gái ruột giải quyết sao?
“Tiểu Địch cũng không dư dả bao nhiêu, cho dù lấy hết tài sản ra cũng không đủ trả nợ, huống chi nó còn là ngôi sao nổi tiếng còn cần đút lót rất nhiều nơi.” Mân Thu Quân nói, lúc nói mấy câu này lộ ra vẻ chột dạ.
“...”
Quả nhiên là con gái ruột thật tốt, con gái ruột muốn cái gì thì có cái đó, thiếu nợ thì đi tìm con gái nuôi chứ không đi tìm con gái ruột.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, bỗng nhiên cảm thấy ngay cả nói cũng lười nói.
“Đúng vậy, Tiểu Niệm, bây giờ con ở cùng Cung Âu, còn không phải muốn tiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao, con giúp cha con một tay đi, còn nữa, gần đây cũng không biết bên chú đã xảy ra chuyện gì, làm ăn vẫn luôn hao tổn.”
“Chú cũng vậy chú cũng vậy, vốn là chú sắp thăng làm giám đốc, đột nhiên bị từ chức, Tiểu Niệm, con bảo Cung Âu cho chú một chức vụ ở N.E đi, chú muốn làm tổng giám đốc, cho dù là phó chú cũng không muốn nha.”
“Còn có bác, gần đây tiệm thẩm mỹ của bác cũng bị người ta mắng muốn chết, chủ nhà còn muốn thu hồi nhà lại, Tiểu Niệm bây giờ con nhiều tiền, cho bác mượn một ít mua lại đi, tức chết ông chủ nhà kia!”
“....”
Mấy người thân thích lại ồn ào náo loạn một trận.
Thời Tiểu Niệm nghe được, giữa bọn họ không có một ai được sống tốt, đột nhiên cô cảm thấy thật vui vẻ.
Cô biết, nhất định là Cung Âu đã ra tay.
“Tiểu Niệm à, con giúp cha con một chút đi, chuyện này đối với con chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái thôi mà...” Mân Thu Quân kéo tay Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt nhìn cô tràn đầy cầu xin.
“Những chuyện này đối với tôi mà nói, quả thật chỉ là nhấc tay một cái, ai bảo tôi trèo lên cành cao làm chi.” Thời Tiểu Niệm cười một tiếng, nói ra lời trong lòng họ.
Một đám người nghe vậy cảm thấy có hy vọng, trong mắt lộ ra tham lam, ngay cả Thời Trung cũng không nghiêm mặt nữa, nhìn cô chăm chú.
Thời Tiểu Niệm nhìn họ mỉm cười, bỗng nhiên biến sắc mặt, lạnh lùng mở miệng: “Nhưng tại sao tôi phải giúp mấy người?”
“...”
Một đám người sững sờ.