Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, tin tức có nhiều hình ảnh được phóng viên đăng lên, cha nuôi thừa dịp Thời Địch minh oan liên tục mở hơn 10 nhà hàng, phỏng chừng bỏ hết vốn vào đó.
Lúc này lại đóng cửa toàn bộ…
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu đúng lúc thu lại sự tối tăm trong mắt, lại nhìn tin tức trên điện thoại của cô, bá đạo nói: “Là anh, làm sao vậy? Em còn nhân từ với bọn họ sao, có phải em sẽ trách anh hay không?”
Anh thật sự báo thù vì cô.
Đối với cha mẹ nuôi này của cô đã bức cô đến mức mắc bệnh tâm lý suýt chút nữa anh còn phải sống cả đời với người như tượng gỗ, thù này anh không thể không trả.
“Em không trách anh!”
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt của anh không vui liền nói, cô biết anh cảm thấy bất công vì cô bị tổn thương.
“Hừ!” Cung Âu hừ lạnh: “Thật ra không cần có anh thì mấy nhà hàng kia cũng sẽ phải đóng cửa, ông ta nhân lúc Thời Địch được lòng người liền liều mạng mở nhà hàng, hơn mười nhà hàng cùng lúc mở ra còn lại vốn quay vòng liền dựa vào số tiền kiếm được để duy trì, sớm hay muộn rồi cũng sẽ sụp đổ, chẳng qua anh chỉ làm cho nó nhanh hơn một chút thôi.”
Thậm chỉ không thèm dùng đến âm mưu trong thương trường, chỉ cần ngân hàng không cho vay, không ai đầu tư vào, một khi hoạt động không có đầu tư thì nhà hàng tất nhiên sẽ đóng cửa.
“Ba… cha nuôi ông ta vẫn muốn leo lên giới thượng lưu, muốn nổi bật.” Thời Tiểu Niệm hiểu được ý của Cung Âu: “Lòng tham của ông ta qua thật lại tăng lên rồi.”
Tham đến mức mang cả bản thân đi đền.
Nhưng Thời Địch vẫn còn có tiền, ít nhất ba người sinh sống vẫn không có vấn đề gì.
Một nhà ba người.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, tắt tin tức, đang muốn tắt điện thoại thì lại rung lên, có cuộc gọi tới, Cung Âu gắt gao nhìn cô, cả người chấn động mạnh.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh: ”Sao vậy?”
Cung Âu nhìn, mấp máy môi: “Không có gì, điện thoại của ai vậy?”
Mộ Thiên Sơ này quấy rấy Thời Tiểu Niệm thì cũng đừng trách anh ra tay quá độc ác.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, điện thoại xuất hiện một dãy số không tên, nhưng cô nhận ra số điện thoại đó là số điện thoại của Mân Thu Quân.
Bởi vì chấn động lúc nãy của Cung Âu mà ngón tay cô không cẩn thận lướt qua nút nghe, điện thoại được kết nối.
Cô do dự có nên nghe hay không, giọng nói bi thương của Mân Thu Quân vang lên: “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, là mẹ… Rốt cuộc con cũng nghe máy, đêm qua mẹ đến tìm con, nhưng lại bị người Cung gia đuổi đi.”
“…”
Nghe giọng nói của Mân Thu Quân không hiểu sao Thời Tiểu Niệm không còn cảm nhận được tình thân như trước, hiện tại cô cẩm giác như nghe thấy giọng nói của người lạ.
Loại cảm giác này không hơn.
“Tiểu Niệm, con có thể tới gặp mẹ hay không, mẹ muốn gặp con.” Mân Thu Quân khóc lóc.
Cung Âu thờ ơ nhìn qua, không kiên nhẫn muốn cúp điện thoại nhưng Thời Tiểu Niệm ngăn lại, đưa điện thoại đến bên tai, lạnh nhạt hỏi: “Hiện tại bà ở đâu?”
Nghe được đáp án của cô, Mân Thu Quân kích động nói: “Là ở tòa nhà thành phố S, là chỗ trước kia Thiên Sơ mua cho chúng ta.”
Thời Tiểu Niệm nghe xong liền tắt máy.
“Cung Âu, hiện tại anh có chuyện gì sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu bất mãn trừng mắt với cô: “Làm gì vậy, em còn muốn gặp hai người kia?”
“Đương nhiên là muốn.”
Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt hết sức kiên định.
“Thời Tiểu Niệm…”
“Đi cùng em.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng lên tiếng, để điện thoại qua một bên, nắm chặt tay anh: “Anh không đi cùng cũng được, nhưng cuối cùng em muốn giải quyết chuyện của Thời gia.”
Cung Âu khó chịu nhìn cô, đưa tay véo lỗ tai cô: “Em định giải quyết như thế nào?”
“Đợi một chút sẽ biết.”
Thời Tiểu Niệm cười buồn, nghiêng đầu dựa vào lòng anh, ánh mắt đầy hận ý, bàn tay không tự giác nắm chặt Cung Âu.
Có một số việc nhất định phải giải quyết.
Xe chạy vào tiểu khu nổi tiếng.
Chỗ này cô chưa hề đến, nhưng cô biết đó là căn nhà mới cha mẹ nuôi mới ở ở thành phố S, Mộ Thiên Sơ mua cho bọn họ.
“Có thể chờ em ở trong xe không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu.
Cô vốn định để anh đi cùng cô nhưng nghĩ lại cô không thể mãi mãi trốn dưới sự che chở của anh, có một số việc cô phải tự giải quyết.
“Không thể.”
Thời gia trong mắt anh như một hang sói, anh không thể nào để cô một mình đi vào hang sói.
“Anh muốn đi thì đi một mình đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, trong mắt đầy chân thành, cô ngửa đầu hôn anh một cái, ‘Lát nữa về làm cho anh hai phần cơm được không?”
Cô đang dụ dỗ anh.
Anh liếc di động một cái, lạnh lùng nói: “Ba phần.”
Có cần ăn nhiều như vậy hay không, không sợ no chết sao?
Thời Tiểu niệm bất đắc dĩ nhìn anh, đành thỏa hiệp: “Được rồi, ba phần thì ba phần, em đi đây.”
“Cho em 30ph, neus 30ph còn chưa ra thì anh sẽ đi vào bắt người.”
Cung Âu bá đạo mở miengj.
“Biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe xuống, một mình rời đi, Cung Âu cầm thay cô chiếc điện thoại bị bỏ quên, nhíu mày, ném điện thoại cho Phong Đức: “Trở về làm cho Tiểu Niệm một chương trình, điện thoại và tin nhắn của Mộ Thiên Sơ không cho gửi đến.”