Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 433: Chương 433: Chương 235: Bị người phụ nữ xinh đẹp làm lo sợ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Em làm gì?”

Cung Âu nhíu mày nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

“Em cũng muốn đi gặp mẹ anh riêng.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói: “Anh đừng đi vào, với tính tình của anh, đến lúc đó ngược lại càng loạn hơn.”

“Anh sẽ làm cho loạn hơn.”

Trên mặt Cung Âu tràn đầy khó chịu, trong mắt cô anh chỉ là một người quấy rối sao?

“Anh trở về chờ em đi. em muốn ăn cơm xào trứng của anh.”

Thời Tiểu Niệm nhón chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của Cung Âu, giọng nói ôn nhu, sau đó liền đi vào.

Cung Âu đứng tại chỗ, không theo sau, nhìn bóng lưng của cô chằm chằm vẫn là không yên lòng nói: “Anh làm cơn xào trứng xong em phải đi ra cho anh.”

Giọng nói của anh giống như cô phải bước vào đầm rồng hang hổ vậy.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, đi về phía trước cũng không quay đầu lại.

Phong Đức ở bên cạnh đuổi theo, dẫn cô đi vào phòng khách nguy nga lộng lẫy, hình dạng toàn bộ phòng khách đều không theo quy tắc nào cả, trang sức hoa lệ xa xỉ.

Trong không khí lượn lờ một mùi thơm nhàn nhạt.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước.

Cái nhìn này, làm cho cả cuộc đời của cô cũng sẽ nhớ.

Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài len lỏi vào, chiếu sáng cả phòng khách, một người phụ nữ mặc quần dài màu tím đứng trước bộ bực tranh sơn đầu, bộ dạng của bà điêm dúa lóe loạt mà ưu nhã, mái tóc quăn tùy ý khoác trên vai.

Dường như là nhận ra có người đi vào, người phụ nữ từ từ quay đầu, gương mặt xinh đẹp đủ để làm cho ánh mặt trời cũng mất đi ánh sáng, bà nhìn Thời Tiểu Niệm mỉm cười.

Nụ cười đó là nụ cười cao quý mà nhàn nhạt.

Một nụ cười kia, làm cho người ta có loại ảo giác thời gian rất dài.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên người bà một vầng sáng màu vàng, bà đứng ở đó, giống như một bức tranh trân quý đáng giá được người ta âu yếm cất giữ.

“...”

Thật là đẹp.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Phong Đức, hoàn toàn bị người phụ nữ xinh đẹp làm cho lo sợ.

Lúc ở trên lầu cô vẫn không thể thấy rõ gương mặt của La Kỳ hoàn toàn, nhưng bây giờ cô thấy rất rõ ràng, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ bộ dạng tốt đẹp kia của Cung Âu là truyền thừa từ ai rồi.

“Phu nhân.”

Phong Đức cung kính cúi đầu về phía La Kỳ.

“Đi xuống đi.” La Kỳ lạnh nhạt nói.

“Dạ, phu nhân.”

Phong Đức lui xuống, chỉ để lại Thời Tiểu Niệm đứng ở đó một mình.

La Kỳ đi tới ngồi xuống trước một chiếc ghế sô pha kiểu Châu Âu, đôi mắt nìn cô đánh giá.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trên người mặc một chiếc vày dài tươi đẹp, hiển rõ dáng người cũng không tệ lắm, nhẫn kim cương trên ngón tay, dây chuyền trên cổ nhìn qua cũng biết giá trị không rẻ, gương mặt cô sạch sẽ thoải mái, nhưng cũng không quá chói mắt.

La Kỳ không thấy được chút gì đặc biệt trên mặt cô đáng giá được Cung Âu xem như trân bảo hiếm có cả.

“Bác gái mạnh khỏe.”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, lễ phép cúi đầu nhìn bà, chủ động hỏi thăm sức khỏe.

“Bác gái, tôi có già như vậy sao?” La Kỳ cười khẽ, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt xinh đẹp động lòng người của mình.

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn bà, môi khẽ nhúc nhích mấy lần, nhưng không biết mình nên nói gì cho phải.

La Kỳ đã gặp qua không ít người, liếc mặt một cái liền thấy được Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ làm sao lấy lòng bà, không khỏi cười nói: “Không cần quá khách sáo, tôi đã gặp qua rất nhiều danh môn thục nữ cử chỉ cao quý ưu nhã, cho dù cô có suy nghĩ lời nói lại mấy lần trước khi nói, trong mắt tôi vẫn là không được. Cho nên, thà là khách sáo, không bằng liền thoải mái làm chính cô là được.”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngước mặt nhìn La Kỳ.

Ra oai phủ đầu thật lợi hại.

“Cô cũng gọi giống như Phong Đức vậy, kêu tôi là phu nhân đi.” La Kỳ nhàn nhạt nói, lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra xa hết mức có thể, nói giống như ban ân vậy: “Ngồi đi.”

La Kỳ tỏ rõ là không thích cô.

Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Dạ, phu nhân.”

Cô ngồi xuống ghế sô pha trước mặt La Kỳ, đoan trang ổn định, hai tay đặt lên đầu gối.

La Kỳ nhìn cô chăm chú, lại quét khắp người cô lần nữa, từ tên xuống dưới, không buông tha bất cứ chỗ nào.

Thời Tiểu Niệm không tự chủ được điều chỉnh hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.