Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 435: Chương 435: Chương 236: Tôi sẽ cố gắng để xứng đôi với Cung Âu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thản nhiên cười, nghiêm túc nói: “Phu nhân, học thức thì tôi kém nhưng luận về nhân phẩm hay cách ăn nói thì tôi nghĩ tôi rất xứng.”

Nhân phẩm của Cung Âu, cách ăn nói của Cung Âu… cô không ghét bỏ đã là không tệ rồi.

“……”

Gương mặt La Kỳ khó chịu: “Làm một người mẹ, tôi không thích có người bàn luận về con tôi như vậy.”

Làm sao bà không biết con trai mình khác biệt, có đôi khi không hề giống một người quý tộc, không có lễ nghi.

“Thật xin lỗi, phu nhân” Thời Tiểu Niệm thành khẩn nhận lỗi.

“Ý của cô tôi hiểu, cô không muốn rời khỏi Cung Âu.” Giọng nói của La Kỳ lạnh lùng hơn.

Vậy mà cũng không dễ giải quyết chút nào.

Vâng.

Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ, gương mặt thành khẩn thẳng thắn: “Phu nhân, ngài không cần dùng biện pháp khác để đối phó tôi, như vậy ngược lại sẽ phá hủy tình cảm mẹ con của các người.”

La Kỳ im lặng nhìn cô, lắng nghe lời cô.

Nhưng không thể không thừa nhận lời cô gái này đúng, nghĩ quá nhiều cách để đối phó với một cô gái, với tính cách của Cung Âu tất nhiên sẽ nháo với gia tộc như lần trước.

“Cho tôi cơ hội biểu hiện được không? Tôi sẽ cố gắng xứng đôi với Cung Âu.”

“Dựa vào cô?” La Kỳ nghi ngờ hỏi.

“Tôi không có bối cảnh khổng lồ như gia tộc Lancaster, nhưng có tôi thì Cung Âu sẽ vui vẻ hơn, ngay cả tiểu thư Mona cũng kém hơn, không phải sao?”

“Nhanh mồm nhanh miệng.” La Kỳ nói, giọng nói lạnh lùng, trong mắt không vui.

Câu này hiển nhiên không phải là nịnh hót.

“Phu nhân, miệng tôi thật ra rất ngốc.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, giọng điệu có một chút cố chấp: “Nhưng tô không thích bở dơ giữa chừng, ngay cả thử cũng chưa thử đã buông tha, tôi sẽ khinh bỉ bản thân mình.”

Cung Âu vì cô mà trả giá quá nhiều, cô không thể cứ nói lui là lui.

La Kỳ ngồi trên ghế sofa, ngón tay đeo nhẫn ngọc đè đè huyệt thái dương, mặt mày suy tư, bà nói: “Cô đi ra đi, tôi sẽ suy nghĩ lời cô nói.”

“Cảm ơn phu nhân.”

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.

Đi được một đoạn bỗng nhiên giọng nói của La Kỳ vang lên sau lưng cô: “Thời tiểu thư, tôi nghĩ gì cô đều hiểu, kết cục không thể thay đổi, cô muốn chống đỡ thêm một thời gian thì người khổ cũng chỉ là cô, với tôi mà nói nó chả là gì.”

“…”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch, không nói gì cứ thế rời đi.

Cô vừa xuống thang máy nhìn thấy từng con số đi xuống, lời của La Kỳ lại vang lên bên tai cô.

Thời Tiểu thư, tôi nghĩ gì cô đều hiểu, kết cục không thể thay đổi, cô muốn chống đỡ thêm một thời gian thì người khổ cũng chỉ là cô.

Không thể thay đổi kết cục.

Đây là phu nhân Cung gia cảnh cáo cô.

Trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm cảm thấy mờ mịt, cô không biết đối mặt với cô sẽ là cái gì, tương lai sẽ gặp cảnh gì.

Cô mơ hồ như lạc vào mê cung, nhưng cô không thể thoát ra, cô muốn một gia đình, Cung Âu đã vì cô mà bước đi đầu tiên, sau này phải do cô bước tới.

Cô không thể dễ dàng chịu thua như vậy được.

Thời Tiểu Niệm về phòng ngủ, đi vào phòng, cô chỉ thấy Cung Âu chân không đi tới đi lui trên giường, giẫm nhàu cả chiếc chăn màu xám.

Thời Tiểu Niệm sờ mặt mình, cố gắng nở nụ cười,” Đứng trên giường làm gì vậy?”

Cung Âu đưa mắt nhìn cô, thấy cô trở về, thân thể cao lớn lập tức nhảy trên giường xuống, chân trần chạy tới trước mặt cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Mẹ có làm khó em hay không?”

Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, lại ngửi được mùi tiêu cay, cô ngước mắt nhìn,chỉ thấy trên tủ đầu giường có một đĩa cơm rang trứng.

Mùi tiêu đã bay cả mười dặm rồi.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh giường: “Sao lại để cơm rang ở đây, em mang vào phòng bếp ăn.”

“Ăn ở trong này cũng thế.” Cung Âu ấn cô xuống giường, trực tiếp thả bát đũa vào tay cô: “Nói xem, mẹ có làm khó em không?”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh đi chân trần rang cơm cảm thấy bất đắc dĩ.

Cho nên có thể thấy mẹ anh đến làm cho anh lo đến giơ tay nhấc chân.

“Nói đi chứ.”

Cung Âu leo giường, ngồi xổm bên cạnh cô, gương mặt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm bưng cơm rang, ánh mắt trong suốt nhìn anh, dịu dàng nói: “Có một chút, bà ấy nói cho em về gia tộc Lancaster.

“Lancaster?” nghe vậy, Cung Âu cười nhạt: “Bất quá cũng chỉ làm một gia tộc về đồ cổ mà thôi, thế hệ này sang thế hệ khác, muốn xem mình là quý tộc.”

“Là vậy sao?”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, cũng chẳng có hứng thú gì với gia tộc đó.

Cô xúc cơm vào miệng, trong miệng vẫn thơm ngát mùi tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.